Thượng Quan Thiển dám tới đây vào ban ngày ban mặt, cũng nghĩ biện pháp rồi, chẳng may bị người bắt gặp, có thể dùng cái cớ này.
"Ta vốn là tân nương Thiếu chủ đại nhân trước đó đã chọn, tế bái hắn, có gì không ổn."
Tiếng nói nàng dịu dàng, ánh mắt chân thành tha thiết, giống như nói thật.
Nhưng Cung Thượng Giác biết rõ, nàng đang nói dối.
Sắc mặt càng thêm lạnh buốt: "Ba ngày liền."
Thượng Quan Thiển hơi hơi ngẩn người, nàng cho rằng cảm giác về sự hiện diện của nàng đối với Giác Cung vô cùng thấp. Ở kiếp này nàng không làm bất kể chuyện gì dễ làm người khác chú ý để nịnh nọt Cung Thượng Giác, cũng không lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt hắn thu hút sự chú ý của hắn, nàng không nấu cơm không trồng hoa cho hắn, không có mài mực, giống như một người vô hình vậy, ít xuất hiện ở trong phòng khách Giác Cung, cũng không đi vấn an hắn.
Nàng đoán chừng Cung Nhị đã quên trong Giác Cung có một người như nàng tiến vào.
Sao Cung Thượng Giác lại nắm rõ hành tung của nàng như vậy, nàng cẩn thận như vậy cũng không thể bỏ đi sự nghi ngờ của hắn sao.
Cả ba ngày liền, đúng là khó có thể giải thích.
Cung Nhị không phải người dễ ở chung, không dễ gạt hắn, Thượng Quan Thiển chỉ có thể làm cho lời mình nói nghe chân thật hơn chút: "Không dám lừa gạt Cung Nhị tiên sinh, lòng ta vốn thuộc về Thiếu chủ đại nhân trước, ngài ấy gặp chuyện bất hạnh, ta đêm không thể say giấc, chỉ có thể đến tế bái nhiều hơn....."
Quai hàm như đao khắc nhẹ nhàng nghiêng đi, mày kiếm sắc bén chau lại, ánh mắt khϊếp người lạnh lùng nhìn nàng: "Cái gì?"
"Ta vốn phải lòng Cung Nhị tiên sinh, chỉ là lúc trước không dám hy vọng xa vời, cảm thấy một trời một vực với ngài, nhưng không nghĩ tới bây giờ có thể thành thân cùng Cung Nhị tiên sinh....." Tiếng nói của nàng rất đặc biệt, thổi vào trong lòng hắn, là nàng đã nói, lời nói còn văng vẳng bên tai.
Nhưng hôm nay vậy mà ở trước mặt hắn, nàng nói lòng nàng thuộc về Cung Hoán Vũ.
Vì vậy ngày ở điện Chấp Nhận, nàng bỗng nhiên lên tiếng, quả thật là định từ chối hôn sự.
Trong ánh mắt thâm sâu của hắn, Thượng Quan Thiển quên mất bản thân muốn nói gì, hắn mặc quần áo màu đen trông rất đẹp, lạnh lùng như băng, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, muốn lại sưởi ấm, cái loại rét lạnh thấu xương này làm cho tim nàng đập rất nhanh, gần như muốn nhảy đến cổ họng.
Đó từng là người trong lòng nàng.
Khuôn mặt bội bạc hững hờ như vậy, cũng biết cười đấy.
Ánh mắt giá lạnh vô tình ấy, đã từng chuyên chú nóng bỏng nhìn nàng.
Người này từng kề da sát thịt với nàng, nàng đã từng dán trên ngực hắn, nghe nhịp tim đập cùng hô hấp của hắn.
Nhưng nàng chưa bao giờ đi đến trong lòng của hắn.
Cũng không muốn đi nữa.
Đôi mắt đỏ lên nhẹ nhàng quay đi, thật sự có vài phần chân tình: "Cung Nhị tiên sinh, ngài có người cầu mà không được không."
"Bởi vì cầu mà không được, nên không bao giờ thương nhớ nữa."
Nàng nói với vẻ thương cảm như vậy, giống như nàng thật sự phải lòng Cung Hoán Vũ, đau thương bởi cái chết của hắn ta.
Con mắt Cung Thượng Giác buốt lạnh, hắn không tin, nhưng bộ dáng lã chã chực khóc của nàng, tựa như hoa đỗ quyên trắng ngần mang theo sương sớm, xinh đẹp dị thường, làm cho người không thể ép hỏi thêm nữa.
Thượng Quan Thiển dùng khăn gấm bên trong tay áo để lau nước mắt, lúc khăn tay lướt qua khóe miệng, nhẹ nhàng ngoắc môi một cái: Vượt qua kiểm tra rồi.
Chiếc khăn nàng cầm trong tay có màu thuần màu trắng, Cung Nhị nhìn cái khăn kia, trước mắt lại thoảng qua khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bẩn của nàng: "Lau sạch mặt đi, thứ quan trọng nhất của nữ nhân chính là sạch sẽ, gia thế sạch sẽ, khuôn mặt sạch sẽ, tay chân sạch sẽ."
Nàng cầm lấy khăn của hắn, chiếc khăn màu đen, sợ hãi trả lời hắn: "Giác công tử dạy dỗ đúng lắm" .
Những ký ức này, rốt cuộc là cái gì.
Tác giả có chuyện nói:
Thiển: Ta khóc, ta giả bộ.
Bởi vì thị giác của Thiển sẽ có rất nhiều hoạt động tâm lý, cũng chỉ là hoạt động tâm lý mà thôi