Từ Đường phía sau núi.
Thượng Quan Thiển mặc một thân quần áo trắng thuần, không tô son điểm phấn, mang theo hương khói tiền giấy, chậm rãi đi về phía trước trong hành lang.
Nàng đã tới ba ngày rồi, ba ngày đều không tìm được Cung Hoán Vũ.
Vốn nàng không biết sau khi giả chết Cung Hoán Vũ đã ẩn nấp ở nơi nào, nhưng nàng biết rõ Vụ Cơ phu nhân cùng Cung Hoán Vũ có âm thầm liên hệ, bèn vô cùng lưu ý hành tung của Vụ Cơ phu nhân.
Vụ Cơ phu nhân bình thường chỉ ở trong phòng, không đi đâu cả, nhưng ngày hôm trước lại đi tới Từ Đường một chuyến.
Ngày hôm kia, hôm qua, hôm nay, ba ngày nàng đều không gặp Cung Hoán Vũ, không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi Cung Tử Vũ tiến vào núi sau bắt đầu thử thách Tam Vực, nàng biết rõ cuối cùng Cung Tử Vũ thông qua được thử thách Tam Vực.
Dường như trời chọn người, may mắn không nói nổi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Cung Hoán Vũ sẽ không có cơ hội nữa.
Trải qua nhiều năm huấn luyện, nàng sớm đã luyện ra bản lĩnh vui buồn không hiện, trong lòng dù vội đến đâu, trên mặt cũng chỉ là hờ hững, lấy tiền giấy, bỏ vào đốt cháy trong chậu than, ngọn lửa phụt lên, suýt nữa đốt tới ngón tay nàng, nguy hiểm lại xinh đẹp.
Ở kiếp trước Cung Hoán Vũ xuất hiện quá muộn, là nàng nhìn thấy thư máu của Vụ Cơ phu nhân, sau khi nàng cùng Vụ Cơ phu nhân xác nhận được thân phận của nhau, Cung Hoán Vũ mới tìm được nàng.
Nàng không thể ngồi chờ chết, cần phải xuất kích.
Sao có thể để Cung Hoán Vũ chủ động đi ra gặp nàng đây.
Sau lưng có người.
Từ Đường không giống với nơi khác của Cung Môn, bình thường một người cũng không có, vô cùng quạnh quẽ.
Vì vậy gặp phải người ở chỗ này, nàng vốn lại càng hoảng sợ, tóc gáy dựng lên, trên mặt không lộ cảm xúc, cầm nến trên bàn lên.
Sau đó xoay người giống như lơ đãng, cũng vào lúc nhìn thấy người tới, tay nàng run lên, sợ tới mức rút lui hai bước ra sau, ngọn nến dập đầu trên đất.
Hoa văn màu vàng thêu trên áo đen, trên áo choàng là một dải lông cáo, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú tự phụ, hai đầu lông mày lạnh lùng như lưỡi đao cùng với cặp mắt sắc bén, làm cho người sợ hãi thần phục trong vô thức.
Không đợi được Cung Hoán Vũ, mà gặp được Cung Nhị.
Thật sự là năm tháng bất lợi, xúi quẩy vô cùng.
Bộ dạng bối rối chột dạ của nàng rơi vào trong mắt hắn, thanh âm Cung Thượng Giác mơ hồ mang theo không vui: "Cô tới đây làm gì."
"Cung, Cung Nhị tiên sinh."
Môi miệng nàng run rẩy, bộ dạng như gặp quỷ.
"Tới đây."
Hắn đã nghe được mệnh lệnh của mình.
Trong đầu nổi lên hình ảnh khác, hắn ngồi trong bóng đêm, không đốt đèn, bảo nàng tới đây.
Nàng đi tới vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, ngồi ở trên sạp thấp bên chân hắn. Ngón tay nàng bị thương, hắn cầm lấy tay nàng, rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương của nàng.
Nàng muốn rút tay về, bị hắn nắm chặt ngón tay một cách dễ dàng, không cách nào giãy giụa. Hắn dùng vải gạt quấn ngón tay của nàng, cách vải gạt, ngón tay nắm lấy ngón tay bị thương của nàng.
Nàng giống như con nai con bị hoảng sợ, lông mi run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó có thể tin, đau đến hít vào, hốc mắt ửng hồng, nước mắt ầng ầng, co rúm lại phát ra giọng mũi lí nhí, giống như bị hắn ngược đãi vậy.
Hắn hẳn là đang bắt nạt nàng.
Trong hiện thực, nàng đi đến hắn trước mặt một cách lề mà lề mề, ngửa đầu nhìn hắn, sử dụng thủ đoạn yếu thế nàng thường dùng, khẽ cắn môi, ánh mắt ngây thơ vô hại, gọi hắn vẻ đáng thương: "Cung Nhị tiên sinh."
Giống như chỉ cần hắn nói ra một câu nặng lời, nước mắt của nàng sẽ lăn xuống, tỏ ra hắn tàn bạo vô tình.
"Trả lời ta.”
Hắn không có động tác nào, tựa như muốn nhìn thử xem rốt cuộc nàng có thể giả bộ tới trình độ nào.
Nàng đeo mặt nạ điềm đạm đáng yêu của mình, nhẹ giọng nói: "Ta tới để tế bái Thiếu chủ trước."
Như có đồ vật gì đó ồ ạt tuôn ra từ trong huyết mạch của hắn, chặn đứng l*иg ngực hắn làm cho hắn khó có thể hô hấp, sắc mặt lạnh buốt vô tình của hắn không có chút thay đổi: "Tế bái Cung Hoán Vũ, vì sao."
Tác giả có chuyện nói:
Cung Nhị mất hết bình tĩnh, vợ của ta tế bái vị hôn phu đã chết của nàng.