"Tiếp tục lục soát."
Cung Thượng Giác quả nhiên đứng về phía đệ đệ của hắn, không chút nể tình nào.
Có lẽ giữa nàng với Cung Nhị, chưa từng có tình cảm gì đáng nói.
Cung Viễn Chủy cười nhẹ nhìn nàng, chờ xem trò hề của nàng.
Lục soát đi, sẽ không tìm thấy cái gì đâu.
"Giác công tử, Chủy công tử, không lục soát ra túi ám khí."
"Vậy ở trên người nàng." Cún con chắc chắc như vậy, giống như ở kiếp trước.
Không hiểu sao nàng lại rơi nước mắt, rõ ràng đã tự nhủ lòng mình, đừng có buồn nữa, cũng đã không có mong đợi với hắn, cũng đã sống lại một đời, vì sao còn chảy nước mắt.
Nhưng vẫn rất ấm ức.
Vẫn cứ vào lúc hắn tiến đến sinh ra hy vọng không nên có, vẫn cứ mất hết bình tĩnh lúc hắn nói 【 Tiếp tục lục soát 】, những giọt nước mắt kém cỏi vẫn cứ tiếp tục rơi xuống.
Nàng rốt cuộc giương mắt, nhìn hắn, hỏi một câu giống như đúc ở kiếp trước, nàng thật sự rất muốn biết: "Giác công tử chọn ta làm tân nương, thật là muốn thành thân cùng ta sao?"
Vẻ mặt nàng đau buồn thành như vậy, trùng khớp với bóng dáng trong mộng của hắn.
"Dầu gì ta cũng là, con gái gia đình trong sạch."
Nỗi ấm ức của nàng chân thật như vậy, cho dù Cung Nhị biết rất rõ ràng, nhất định là nàng trộm túi ám khí kia, ngoại trừ nàng, không còn ai có cơ hội gần người Viễn Chủy đệ đệ. Nhưng hắn vẫn mềm lòng vì nước mắt của nàng, sinh ra nghi ngờ không nên có đối với phán đoán chính xác của mình: Chẳng may, thật sự là oan uổng nàng.
Ánh mắt của hắn dời về phía Viễn Chủy đệ đệ, Viễn Chủy đệ đệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên kẻ xinh đẹp sẽ gạt người, đến ca ca cũng sắp bị lừa! !
"Ca, tin tưởng đệ, nhất định có!"
Hắn không nên để việc tư ảnh hưởng công việc, cũng không nên mềm lòng.
Cung Nhị nhìn nàng: "Thượng Quan cô nương, thiệt thòi cho cô rồi."
Cung Viễn Chủy thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy mỹ mãn hạ lệnh: "Lục soát."
Lập tức có thị vệ muốn lên trước soát người.
"Cung Viễn Chủy, tự ngài lục soát." Nàng quát dừng bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng Cung Viễn Chủy, "Ngài dám không?"
Cún con bị nàng chọc giận, buông hai cánh tay đang khoanh lại ra: "Ta có cái gì không dám."
Nàng nhẹ ngoặt khóe môi, ngươi dám, ngươi cứ chạm vào ta ngay trước mặt ca ca ngươi đi, dù sao hắn căn bản không thèm để ý.
"Viễn Chủy đệ đệ."
Cung Nhị ra tiếng, phân phó với sắc mặt âm trầm: "Gọi một tỳ nữ tiến đến."
Hóa ra hắn vẫn còn để ý.
Nhưng thứ hắn để ý không phải bản thân nàng, mà là thể diện cùng tôn nghiêm của Cung Thượng Giác hắn.
Nàng thì tính là cái gì chứ.
Nàng cứ đứng ở đằng kia, mặc cho bọn hắn lục soát, mặc cho bọn hắn nhục nhã.
"Đã tìm được."
Tỳ nữ lục soát ra túi tiền trên người nàng, giống như kiếp trước, không có gì ly kỳ.
Cung Thượng Giác nhận lấy, nụ cười của Cung Viễn Chủy biến mất vào khoảnh khắc túi tiền mở ra, trơ mắt nhìn anh hắn mở túi, lấy ra một vật trang sức ánh vàng rực rỡ.
Giữa mày Cung Thượng Giác không giãn ra, hắn nhớ rõ, trong túi hẳn là một miếng ngọc, miếng ngọc của hắn.
Thượng Quan Thiển nhìn vẻ mặt hắn, ở kiếp trước nàng trả miếng ngọc lại cho hắn, nói cho hắn biết, cái này vốn là món quà của nàng.
Hắn không nhớ rõ, miếng ngọc kia là của hắn.
Tết Nguyên Tiêu bốn năm trước, nửa đường nàng gặp phải kẻ bắt cóc, vừa đúng lúc hắn đi ngang qua giải cứu, từ đó trở đi, mục tiêu của nàng đã không chỉ là báo thù Vô Phong.
Nhưng ở kiếp này, miếng ngọc này, nàng không muốn đưa cho hắn nữa.
"Viễn Chủy đệ đệ, xin lỗi Thượng Quan cô nương."
Khuôn mặt Cung Viễn Chủy là khó có thể tin cùng không phục, giống như là không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì: "Ca, đệ —— "
Dưới ánh mắt trách cứ của Cung Nhị, cún con cũng chỉ có thể chịu đựng tức giận nói với nàng: "Thượng Quan cô nương, trách oan cô rồi, thật có lỗi."
Thanh âm nghiến răng ken két, lúc gần đi còn trừng nàng vẻ hung tợn, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Tâm trạng của nàng đã khá hơn nhiều, dù cho Cung Nhị có thiên vị đệ đệ mình hơn nữa, cũng sẽ phải giải quyết công bằng.
Không tìm được túi ám khí, cũng không thể không duyên cớ vu oan nàng.
Không phải là không muốn xử lý nàng, mà là không có chứng cứ, không có biện pháp làm gì nàng.