"Thứ này có thể làm cho ca ca vui vẻ hay không, ta không biết, nhưng nếu như trước lúc trời tối, ta còn chưa đưa cô qua, huynh ấy sẽ nhất định không vui."
Sau khi tiến vào Giác Cung, cún con ngăn cản nàng, nàng khác với kiếp trước, bây giờ nàng căn bản không muốn nhìn thấy Cung Nhị, không muốn đi vấn an hắn.
Mất lễ nghi có quan hệ gì, cho dù nàng chu đáo lễ nghi hơn nữa, Cung Nhị cũng không có khả năng để vào mắt.
Không làm chuyện tốn công vô ích, không rung động với người máu lạnh. Không quản được trái tim của mình, thì cũng nên quản được chân của mình.
Nàng sẽ không lãng phí thêm một chút thời gian nào lên người Cung Nhị nữa, hắn lo lắng nàng, đặt nàng ở dưới mí mắt để theo dõi, nàng sẽ quy củ thành thật, vờ mình không tranh quyền thế. Đợi Cung Nhị buông lỏng cảnh giác với nàng, lại mưu đồ cơ hội.
Bây giờ Vân Vi Sam gả vào Vũ Cung đã thành kết cục được định, nàng không cách nào ra tay với Vân Vi Sam nữa, nhưng nàng có thể nghĩ biện pháp làm bại lộ thân phận của Vân Vi Sam.
Một mật thám Vô Phong, làm sao có thể trở thành Chấp Nhận phu nhân của Cung Môn.
"Ta còn chưa từng thấy huynh ấy để tâm như thế với bất kỳ nữ tử nào." Nàng thầm nghĩ ta thì thấy rồi đấy, ở kiếp trước đã là "Để tâm" như thế, cuối cùng cũng không ngại gác đao trên cổ nàng.
"Ta chỉ là tò mò, rốt cuộc cô hấp dẫn đến thế nào, có thể làm ca ca ta đột nhiên nảy sinh tình cảm với cô, đính hôn với cô. Nữ nhân xinh đẹp biết dỗ người, cũng biết gạt người."
"Đa tạ sự khích lệ của Chủy công tử." Nàng mỉm cười, không kiêu không nịnh, trong lòng lại nghĩ, chú chó nhỏ ghen tị thật không ý nghĩa,
Hắn căn bản không biết, trong lòng ca ca hắn, mạng của hắn rất quan trọng. Mạng của nàng, không đáng giá nhắc tới.
Hắn mới là người được ca ca hắn thiên vị.
Cún con lại lấy con côn trùng gạt người kia ra, lần này nàng không tránh, mở lòng bàn tay ra để hắn đặt côn trùng trong tay nàng.
Qua cửa này của hắn, được hắn đưa vào phòng.
Cho dù sống lại một đời, nàng vẫn rút trâm bạc xuống, kiểm tra mỗi một món ăn.
Cẩn tắc vô áy náy, nàng lại trở về đây, dường như đã qua mấy đời, nàng nhắm mắt lại, không đúng, thực sự là cách một đời rồi.
Đêm nay còn có một chuyện, nàng trộm túi ám khí của Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy sẽ không bỏ qua nàng.
Quả nhiên Cung Viễn Chủy dẫn người đến lục soát phòng nàng, từng xảy ra một lần ở kiếp trước, nàng chỉ trách cứ, cũng không hoảng loạn.
Cho dù Vân Vi Sam không nhặt được túi ám khí của Cung Viễn Chủy giao cho Cung Tử Vũ, chỉ cần nàng cắn chết không nhận, ai có thể chứng minh túi ám khí là nàng trộm.
"Giác công tử."
Cung Nhị đến rồi.
Nàng cúi đầu xuống, không biện bạch một câu.
Có tác dụng gì đâu, hắn chưa bao giờ sẽ đứng ở bên phía nàng. Ở kiếp trước hắn cũng tới, còn không phải mặc người điều tra, làm chỗ dựa cho đệ đệ hắn.
Không có gì hay mà nói.
Bộ dạng nàng ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không hiểu sao làm cho người ta bực bội.
"Túi ám khí của Chủy công tử bị mất, nói muốn lục soát phòng ta." Lời nói còn văng vẳng bên tai, cứ như đang xảy ra ở trước mắt, nhưng nàng ở hiện tại, cũng không mở miệng nói chuyện.
"Ca ca, thời điểm đệ đi đón Thượng Quan Thiển, túi ám khí vẫn còn trên lưng, nhưng bây giờ không thấy. Lúc ở sân viện của nữ khách, nàng ta bỗng nhiên ngã một phát, vươn tay đỡ eo của đệ. Lúc ấy đệ không có phản ứng, hiện tại nhớ lại, chính là lúc kia, nàng ta thò tay trộm túi ám khí của đệ."
Nàng sẽ nói: "Ta trộm túi ám khí của ngài làm gì, ta cũng không biết dùng."
Nàng không nói gì, như cô vợ nhỏ bị ức hϊếp, không nói với hắn một câu nào.
"Ca, ám khí kia của đệ không giống với ám khí mà Cung Môn bán ra ngoài, cấu tạo độc tính hoàn toàn khác, nếu như bị người khác cầm đi nghiên cứu, uy lực cùng bí mật của những ám khí này, đều sẽ bại lộ."
Chỉ sợ đã bị nàng ta ném trên đường.
"Sau khi Thượng Quan cô nương trở về phòng, có từng đi ra ngoài."
"Không có."
Rốt cuộc nàng cũng lên tiếng, câu nói đầu tiên từ lúc hắn vào cửa.