Hôm sau, nàng mở cửa ra.
Ngoài cửa là chú chó nhỏ đang đứng đấy với vẻ không mấy tự nhiên.
"Chủy công tử, đa tạ ngài tới tiếp ta." Dù không tình nguyện, vẫn phải nghe lời ca ca, thật đáng thương.
Nàng đến gần nói chuyện phiếm với Cung Viễn Chủy, lúc hắn quay người thì giả vờ ngã sấp xuống, nhào vào trên lưng hắn, thuận tay lấy đi túi ám khí của hắn, cất vào trong tay áo.
Có lẽ cún con chưa từng chạm vào nữ nhân ở khoảng cách gần như vậy, nâng nàng dậy xong thì bèn khoanh hai tay, một bộ dáng người lạ chớ lại gần, trên mặt có chút ửng hồng đáng ngời, nhìn nàng với vẻ mặt tức chết: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ta muốn hỏi, Giác Cung cách nơi này có xa lắm không, ta sợ Cung Nhị tiên sinh chờ lâu sẽ gấp."
Cung Viễn Chủy cúi đầu nhìn nàng, cười dè bỉu nàng: "Ca ca không vội, ta thấy cô mới vội đấy."
Nàng đã từng nghĩ có nên trộm túi ám khí này hay không, ở kiếp trước mạo hiểm như vậy, là vì thu hoạch thuốc giải của ruồi bán nguyệt, lúc này thì khác, ám khí độc dược của Cung Viễn Chủy có một không hai thiên hạ, thị trường không bán.
Nàng có được bí mật này, cũng đồng nghĩa với có được năng lực cùng tài phú.
Không lỗ, đáng giá mạo hiểm.
Trên đường quay về Giác Cung gặp phải đám người Cung Tử Vũ tới đón Vân Vi Sam.
Kim Phồn tiến lên hai bước, nhắc nhở Cung Viễn Chủy: "Chủy công tử, theo như lễ nghi, ngài nên xưng hô là Chấp Nhận đại nhân."
Cung Viễn Chủy xuỵt một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: "Ồ? Nhanh như vậy hắn đã vượt qua thử thách Tam Vực rồi?"
Kim Phồn bị vặn hỏi đến nghẹn lời: "Còn chưa."
Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa cợt: "Vậy thì xin lỗi, tiếng Chấp Nhận này, ta làm không được."
Hết sức lông bông vô lễ, không chút tôn trọng Cung Tử Vũ.
Cung Tử Thương khép ống tay áo đi lên trước, Thượng Quan Thiển biết rõ nàng ta sắp nói gì, ở kiếp trước nàng đã nghe một lần rồi, nghe nữa vẫn cảm thấy rất thú vị.
"Vậy —— gọi tiếng tỷ tỷ tới nghe chút coi."
Trên mặt Cung Viễn Chủy thay đổi thất thường, bờ môi giật giật, bất đắc dĩ: "Tỷ tỷ."
Cung Tử Thương bưng miệng cười: "Vậy còn ca ca?"
Biểu lộ trên mặt cún con càng đặc sắc, có chút thẹn quá hoá giận: "Vừa phải thôi."
Cún con biết cắn người cũng có lúc kinh ngạc, nàng nhẹ nhàng nhếch môi, bảo cún con gọi chị dâu mới thú vị chứ.
"Ôi trời, ta đã quên một đồ quan trọng, phải về lấy."
Cún con rất không kiên nhẫn: "Thì sao."
Nàng nói phải về lấy quà tặng cho Cung Nhị tiên sinh, cún con cười lạnh: "Ca của ta cũng không thiếu cái gì, người tặng đồ cho huynh ấy, nhiều lắm."
"Không giống nhau đâu, chuyện tư tình nam nữ, đệ đệ còn nhỏ tuổi, tất nhiên là không hiểu." Lý do này, nàng từng dùng một lần, cũng dùng rất tốt.
Cún con nhếch miệng, nhẫn nhịn: "Mà thôi, ta chờ cô ở chỗ này. Đi nhanh về nhanh."
Giống như kiếp trước, dễ dàng thành công.
Lại trở lại nơi cùng Cung Viễn Chủy tách ra.
"Lấy cái gì?"
"Không có gì đặc biệt."
"Cho ta xem một chút."
Hắn xoay người tới đoạt, Thượng Quan Thiển muốn nhân cơ hội treo túi ám khí trở về, nhưng cũng giống lúc trước, không thành công.
Trong lòng nàng có chuẩn bị, cũng không quá mức bối rối.
Chỉ là ở kiếp này nàng và Vân Vi Sam chưa từng phơi bày thân phận Vô Phong với nhau, Vân Vi Sam chưa hẳn chịu giúp nàng. Nhất là, nàng vừa mới thiếu chút nữa bóp chết Vân Vi Sam.
Cung Viễn Chủy mở túi tiền ra, nhìn thấy vật trang sức màu vàng kim, cười nhạo nói: "Ca của ta chưa bao giờ mang cái loại đồ ánh vàng rực rỡ phô trương như này."
Ta biết chứ, Thượng Quan Thiển lạnh lùng trả lời hắn ở trong lòng: Ở kiếp trước ngươi đã nói một lần với ta rồi.
Trên mặt lại tràn đầy mất mát, dường như khổ sở thật sự: "Ta cũng chỉ muốn làm Cung Nhị tiên sinh vui vẻ mà thôi."