Cung Thượng Giác muốn điều tra rõ thân phận Vô Danh trong vòng mười ngày, lật xem hồ sơ, đêm khuya chưa ngủ.
Đêm nay cũng không khác gì những đêm khác, nhưng hắn cảm giác, thiếu chút gì đó —— không có mùi hương mực nguyệt quế.
"Ta thấy công tử luôn thích hun hương nguyệt quế trong phòng, bèn tới hiệu thuốc lấy một ít lá hoa nguyệt quế, chế thành tinh dầu. Cha ta là quan văn, luôn thích cho thêm vào mực một ít mùi thơm đặc thù do Thượng Quan gia điều phối, vì để phân biệt rõ văn thư là thật hay giả, thế nên ta cũng muốn thêm một ít cho công tử."
"Có lẽ không có công dụng gì. Nhưng nếu như công tử ngửi vào tâm tình thoải mái, suy nghĩ thông suốt, cũng là chuyện tốt."
Nàng lại xông vào trong đầu óc hắn, ăn mặc một thân quần áo màu lam nhạt, cười nhẹ nhàng nói với hắn.
Nụ cười của nàng ngọt ngào như vậy, quen thuộc đến mức làm cho người hoảng hốt.
Hắn hỏi nàng, cô biết tại sao ta lại thích hương nguyệt quế?
Nàng nói: "Tiên sinh dạy lễ nhạc cho ta, đã từng dạy ta cách phân biệt hoa cỏ, có chút hiểu biết về thảo dược. Nguyệt quế là loại thực vật vừa đáng sợ lại có sức hấp dẫn, ý nghĩa của loài hoa này là mê hoặc."
Vừa nguy hiểm lại mê lòng người, nàng đang nói chính bản thân nàng.
"Ta vốn tưởng rằng Thượng Quan cô nương chỉ biết làm cơm trồng hoa, lại không nghĩ rằng cô còn thông thạo văn vở. Về sau chuyện phòng bếp cô cũng không cần tốn công, dựa theo thói quen trước kia của ta là được rồi, làm chuyện bếp núc với cô mà nói thì có chút thiệt thòi."
Nàng thả miếng mực trong tay xuống, nói với vẻ hơi căng thẳng: "Nếu công tử không thích gà cá, ta có thể đổi những thứ khác....."
"Đúng là không thích." Hắn nghe được bản thân lạnh lùng nói, "Ta không thích gà cá, cũng không thích hoa cỏ đầy sân."
"Vậy vì sao công tử còn tùy ý ta....."
"Cô mới tới Giác Cung, nóng lòng thành lập uy tín, cô là tân nương ta tự mình chọn lựa, nữ chủ nhân tương lai của Giác Cung, ta hy vọng cô có chừng mực, biết tiến viết lùi, tránh xa thị phi."
Hắn răn dạy nàng, nhắc nhở nàng, về sau thì sao.
Nàng rời xa thị phi ư.
Về sau hắn lại hỏi, cô trồng hoa đỗ quyên đầy sân, cũng không trồng các loài hoa khác, cô có biết ý nghĩa của hoa đỗ quyên không.
Nàng nói ta biết rõ.
Ý nghĩa của hoa đỗ quyên, ta vĩnh viễn thuộc về người.
Bây giờ, hắn không có gà cá, cũng không có hoa cỏ đầy sân.
Không có hoa đỗ quyên, cũng không có tấm lòng của nàng.
Ta vĩnh viễn thuộc về người.
Nếu như trí nhớ của hắn đều là sự thật, đã từng thực sự xảy ra.
Vì sao hiện tại Thượng Quan Thiển không còn phỏng đoán tâm ý của hắn nữa.
..............
"Dẫn ta đi gặp Cung Hoán Vũ, ta biết rõ Cung Hoán Vũ không chết."
Vụ Cơ phu nhân khá là bình tĩnh: "Ta không biết cô đang nói cái gì."
Thượng Quan Thiển mỉm cười, chậm rãi: "Ta biết rõ bà là Vô Danh, ta còn biết Nguyệt trường lão, là do bà gϊếŧ."
Vụ Cơ phu nhân biến sắc, nảy sinh sát ý với nàng.
Nàng đã sớm có chuẩn bị: "Trước lúc ta đến Vũ Cung, đã viết một lá thư, nếu ta không thể còn sống trở lại Giác Cung. Cung Nhị tiên sinh nhất định sẽ biết rõ hết thảy."
"Vụ Cơ phu nhân, không cần phải lo lắng. Thiếu chủ coi bà là mẫu thân. Ta cùng Thiếu chủ, vợ chồng đồng lòng, đương nhiên sẽ giữ bí mật cho bà."
"Cô đã gả vào Giác Cung, ta làm sao tin tưởng cô?"
"Còn chưa thành thân kia mà, chỉ là tạm trú ở Giác Cung. Bà sinh sống nhiều năm như vậy ở một Cung gia không gió không mưa, chỉ cần bà giúp ta sắp xếp gặp mặt cùng Thiếu chủ, thời gian bình yên của bà sẽ còn tiếp tục nữa."
Nàng đang uy hϊếp Vụ Cơ, nếu như Vụ Cơ không làm theo lời nàng, nàng sẽ hủy diệt cuộc sống bà ta ở Cung Môn.
Nhìn như nàng đang tìm Vụ Cơ hỗ trợ, kỳ thật Vụ Cơ không có con đường lựa chọn thứ hai.
Vụ Cơ phu nhân nhìn nàng một cái thật sâu, nàng đã biết rõ, nàng đã thuyết phục được Vụ Cơ.