Cung Hoán Vũ chết rồi, ít nhất chết với người bên ngoài.
Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt khó có thể tin nổi.
Nàng biết rõ ràng hết thảy, nhưng không cách nào thay đổi tiến trình lịch sử.
Không nên, nàng rõ ràng đã thay đổi, nàng rõ ràng đã từ bỏ Cung Nhị, đã trở thành tân nương mà Cung Hoán Vũ chọn trúng.
Thần sắc lo lắng khó hiểu của nàng đã rơi vào trong mắt Vân Vi Sam, Vân Vi Sam nhìn nàng như có điều suy nghĩ, Thượng Quan Thiển này, vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ —— nàng ta cũng là mật thám Vô Phong?
Giờ phút này Thượng Quan Thiển không có tâm trạng quan tâm tới người ngoài, Cung Hoán Vũ chọn ra tay vào hôm nay, nhất định là bởi vì Cung Thượng Giác đã rời khỏi sơn cốc Cựu Trần, căn cứ theo quy tắc kế thừa vắng mặt, bây giờ Chấp Nhận mới, là Cung Tử Vũ – người đệ đệ vô dụng của Cung Hoán Vũ.
Mà Cung Tử Vũ đã bị Vân Vi Sam mê hoặc tâm trí, nếu để cho hắn chọn tân nương, hắn nhất định sẽ chọn Vân Vi Sam.
Nàng làm sao bây giờ.
Nàng nên làm cái gì bây giờ.
..........
Đại điện Cung Môn, sảnh Chấp Nhận.
"Hy vọng Chấp Nhận đại nhân, chọn ra một người mà mình mong muốn từ trong các cô nương tiến vào Cung Môn lần này, giữ ở bên người, đi theo làm tùy tùng, chọn ngày lành tháng tốt, chính thức đón vào cửa."
"Được."
"Thượng Giác à, ngươi cũng đã đến tuổi đón dâu, không bằng cứ cùng nhau lựa chọn đi."
"Cũng tốt, lần tuyển chọn tân nương này vốn sắp đặt vì Thiếu chủ trước, mấy năm gần đây Cung Môn sự vụ nặng nề, con vốn không có lòng dạ đón dâu. Nhưng ngày với biến cố gần đây, đã khiến con không khỏi suy nghĩ một lần nữa..... "
"Đây là chuyện tốt, coi như là chuyện tốt thành đôi."
"Tử Vũ đệ đệ, ý đệ như thế nào."
"Thượng Giác ca ca cũng muốn đón dâu, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là ca ca từ trước đến nay đều có yêu cầu rất cao, ánh mắt độc đáo, không biết trong những cô nương còn lại sau khi ta chọn xong, có thể có người nào ca ca bằng lòng tạm bợ hay không."
Cung Thượng Giác co kéo khóe miệng, bỏ qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngây thơ của hắn: "Tử Vũ đệ đệ, từ trước tới giờ ta đều không tạm bợ đối với bất cứ chuyện gì." Nghiêm túc báo cho hắn biết, "Lưu lại Thượng Quan cô nương."
Trong mắt Cung Thượng Giác quá sắc bén, trong lúc nhìn nhau chiếm hết thế cửa trên.
Cung Tử Vũ có chút căm giận lại không chịu nhận thua, trưởng lão cất tiếng hỏi: "Chấp Nhận, chẳng lẽ con cũng muốn chọn Thượng Quan cô nương ư."
Cung Tử Vũ dời mắt: "Không phải, con muốn chọn Vân Vi Sam cô nương. Nhưng Thượng Quan cô nương, là tân nương Hoán Vũ ca ca chọn trúng. Bây giờ Hoán Vũ ca ca thi cốt chưa lạnh, Thượng Giác ca ca đã chọn Thượng Quan cô nương làm vợ, về tình về lý không hợp, trái với cương thường luân lý, mong ba vị trưởng lão cẩn thận nghĩ lại."
"Tử Vũ đệ đệ cẩn thận lời nói." Hắn không vui rõ ràng như vậy, Cung Tử Vũ ngờ vực, nếu không phải ba vị trưởng lão ở đây, hắn sẽ ra tay với mình luôn.
Hoa trưởng lão nói với vẻ do dự: "Lời Chấp Nhận nói cũng có đạo lý, dù Thượng Quan cô nương chưa thành hôn với Thiếu chủ trước, nhưng..... "
Nguyệt trường lão hiền hòa: "Đã là hôn phối chưa chính thức, thì cũng không nên để Thượng Quan cô nương chịu nỗi khổ goá chồng trước khi cưới. Nếu như Thượng Giác có ý, không bằng tác thành cho chuyện tốt kia."
Rất nhanh Vân Vi Sam cùng Thượng Quan Thiển đã được đưa đến sảnh Chấp Nhận.
Giống như ở kiếp trước.
Thượng Quan Thiển nhìn Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác nhìn nàng một cái. Ánh mắt không tình nguyện như vậy, nhìn nàng thật giống như đang nhìn một đồ vật của hắn.
Nàng không muốn gả cho Cung Thượng Giác, nàng không thể lại lần nữa đi theo con đường lúc trước.
"Nếu như Chấp Nhận cùng Giác công tử đều đã chọn xong tân nương tương lai cho bản thân, như vậy hai vị cô nương Vân Vi Sam cùng Thượng Quan Thiển, sẽ với tư cách đi theo hầu hạ, cứ vào ở Giác Cung cùng Vũ Cung đi."
Không muốn, không muốn tới Giác Cung.
"Không cần vội vàng như thế." Cung Thượng Giác cất lời, "Lần chọn tân nương này, bị người Vô Phong lợi dụng, sát thủ cứ thế lẻn vào Cung Môn, khiến cho Chấp Nhận cùng Thiếu chủ bỏ mình. Tuy nói đã tìm ra một thích khách Vô Phong, nhưng khó chắc chắn không có người thứ hai."
Ánh mắt của hắn tập trung trên người Vân Vi Sam, có một loại uy áp làm cho người không chỗ ẩn nấp.