"Cũng bởi vì nghĩ tới điểm này, ta mới chọn Vân Vi Sam cô nương."
Hắn thật ngu xuẩn.
Thượng Quan Thiển lạnh lùng giễu cợt trong lòng, bị Vân Vi Sam lấy lui làm tiến để lừa gạt, vậy mà thật sự tin tưởng Vân Vi Sam muốn chạy trốn rời Cung Môn. Vân Vi Sam là thích khách cấp Yêu của Vô Phong, hắn mắt mù tim đui, bị lừa đến xoay vòng.
Nhưng một người ngu xuẩn như vậy, nàng cũng không thể nắm bắt.
Trách nàng quá mức tự tin, cho rằng có thể thay đổi hướng đi của lịch sử, phụ trợ Cung Hoán Vũ lên ngôi vị.
"Chỉ là, không biết Thượng Giác ca ca, chọn lựa tân nương như thế nào."
Nàng cũng rất muốn biết, rõ ràng lần này nàng không cố ý xuất hiện ở trước mặt Cung Thượng Giác, không có ý đồ thu hút sự chú ý của hắn, đến cả miếng ngọc kia cũng đã cất giấu kỹ càng không để bất kỳ ai trông thấy, vì sao hắn lại chọn trúng nàng.
"Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Thượng Quan cô nương xinh đẹp ư?"
Khóe môi Cung Thượng Giác mang theo vui vẻ, giống như đang chọc chó: "Đệ không nói ta cũng không để ý, hóa ra Tử Vũ đệ đệ, vẫn luôn chú ý tới dung mạo dáng người của Thượng Quan cô nương."
Trong lòng Thượng Quan Thiển bay lên vô số chấm hỏi (???), ở kiếp trước có phải hắn cũng đã nói lời giống vậy hay không.
Khi đó bởi vì nàng được Cung Thượng Giác chọn trúng, lòng dạ vui vẻ, suy nghĩ bay loạn, bỏ lỡ lời chọc kháy giữa bọn họ.
Giờ phút này cẩn thận tập trung dò xét Cung Thượng Giác, người nam nhân này nàng thật sự suy xét không ra, vì vậy rốt cuộc vì sao hắn lại chọn nàng.
Theo như kết cục ở kiếp trước, hắn đã sớm biết nàng là mật thám Vô Phong, cũng chưa bao giờ tin tưởng nàng.
Chẳng lẽ ngay ở thời điểm chọn tân nương, hắn đã phát hiện thân phận của nàng.
Vì vậy từ vừa mới bắt đầu, hắn đã lừa gạt nàng.
Hắn chọn cái người khả nghi là nàng đến bên người, là vì để theo dõi cùng lợi dụng tốt hơn.
Mất công nàng còn ——
Thượng Quan Thiển, ở kiếp trước mày bị chết thật đúng là không oan, vậy mà từng đem lòng tràn đầy hy vọng gửi gắm hết vào người nam nhân này.
Bị hắn không công chiếm được lợi ích.
Thời điểm hắn thấy nàng tự mình tiến cử, có phải tựa như đang xem một trò hề hay không?
"Ba vị trưởng lão ——" nàng tùy tiện mở lời, sự tức giận trong lòng khiến cho nàng nhất định phải nói ra
Nàng không muốn gả cho Cung Thượng Giác.
Nàng thà rằng làm thϊếp cho Cung Tử Vũ, thà rằng giữ đạo hiếu cho Cung Hoán Vũ, hoặc là đợi Cung Viễn Chủy trưởng thành, lý do để nàng ở lại Cung Môn có thể có rất nhiều, vì sao cứ phải tới Giác Cung ở bên người nam nhân máu lạnh vô tình này!
Cung Thượng Giác liếc liếc, lời chưa nói hết nghẹn ở trong cổ họng nàng, lại không thể nói ra miệng.
Cái nhìn kia của hắn có hiệu quả dọa dẫm, làm cho lưng nàng ớn lạnh, hai chân như nhũn ra, gần như đứng không vững.
Hắn như đang nói cho nàng biết, nếu nàng nói ra lời gì ngỗ nghịch, Cung Thượng Giác hắn sẽ làm cho nàng biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Lý trí quay về trong nháy mắt, nàng rủ mắt, lại biến trở về một Thượng Quan Thiển dịu dàng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Dạo một vòng bên bờ sinh tử, thanh âm của nàng có chút run rẩy, nói hết lời: "Nếu là Cung Nhị tiên sinh cần, ta cũng có thể chủ động rời khỏi Cung Môn, tự chứng nhận trong sạch."
Cung Thượng Giác không để ý đến.
"Ba vị trưởng lão, bất kể con cùng Tử Vũ đệ đệ có lý do là gì, vì bảo đảm không có sơ hở, con đã sắp xếp họa sĩ, sau đó vẽ lại hình hai vị cô nương, suốt đêm phái người tới thị trấn Lê Khê quê của Vân Vi Sam và Thượng Quan gia ở thành Đại Phú, nhờ hàng xóm, láng giềng bạn bè, chứng thực danh tính của từng người một."
Hắn xoay qua chỗ khác nói chuyện, thân thể Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng lung lay.
Hình như nàng đã giẫm vào trong cạm bẫy, không thể thoát khỏi.