Cố Phán Hề bỗng nhiên cười với Triệu Nhiên, sau đó đứng dậy từ sô pha, đầu tiên là cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, chuyên chú mười phần. Triệu Nhiên chú ý thấy biểu cảm cả khuôn mặt cô thả lỏng xuống, không còn vẻ quật cường không chịu thua lúc nãy, càng không còn vẻ ương ngạnh kiêu ngạo như ngày xưa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như thế, giống như có rất nhiều điều muốn nói.
Tiếp theo, Cố Phán Hề thong thả ung dung đi tới trước mặt Triệu Nhiên, nửa ngồi nửa quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có ánh lệ lấp lánh, Triệu Nhiên không hiểu sao cảm thấy hơi căng thẳng, hắn không biết cô đang làm cái gì, bước tiếp theo chuẩn bị làm cái gì, đây là lần đầu tiên khoảng cách bọn họ gần như vậy, nhưng kỳ lạ là hắn không cảm thấy chán ghét.
Qua vài giây, Cố Phán Hề cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói mềm mại, lại mang theo mấy phần cố chấp: “Chúng ta xa rời ba năm, ba năm này em chưa bao giờ ngừng nhớ anh, anh thì sao?”
Triệu Nhiên không trả lời, hắn cũng không biết trả lời như thế nào.
“Em biết, anh hận em, hận em tuyệt tình bỏ anh mà đi. Nhưng anh không biết em rời đi vì cái gì.” Giọng Cố Phán Hề chuyển sang u ám, si ngốc nhìn Triệu Nhiên, “Chuyện đến bước này em cũng không thể nói gì hơn, em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề cuối cùng, anh có còn yêu em không?”
Nói xong câu này, giọt nước mắt ngưng đọng đã lâu kia cuối cùng cũng chảy xuống, giống như biết bao uất ức bấy lâu phá gông cùm xiềng xích lao ra.
Đêm đã khuya, cả gian phòng đặc biệt yên tĩnh, Cố Phán Hề còn ngồi quỳ trước đầu gối Triệu Nhiên, ánh mắt u oán, như khóc như bi thương, vẫn chưa rút cảm xúc ra khỏi màn diễn.
Đoạn biểu diễn vừa rồi của cô thật ra cốt truyện rất đơn giản, một cô gái vì mắc bệnh không thể không rời bỏ người mình yêu, ba năm tưởng chừng phải vĩnh viễn ly biệt thì cuối cùng thần may mắn cũng mỉm cười với cô gái, nhưng khoảnh khắc cô trở về, lại nhận ra người mình yêu đã thay lòng đổi dạ, hai người đã không thể trở về như lúc xưa.
Biểu diễn xong, Khi nói câu cuối cùng, giọt nước mắt kia rơi xuống vừa lúc, không muộn một giây không sớm một giây, đúng vào lúc cảm xúc bùng nổ nhất.
“Cô…” Biểu cảm Triệu Nhiên hơi ngơ ngẩn, ánh mắt có ba phần suy tư nhìn Cố Phán Hề, hắn cũng không đẩy bàn tay Cố Phán hề đang đặt trên đầu gối mình ra.
Hắn không có thói quen ở gần người khác, đừng nói là để người ta chạm vào người mình, đặc biệt là đối với người hắn không có tí yêu thích nào như Cố Phán Hề.
Vì sao lại không đẩy ra, ngược lại tuỳ ý cô hành động, hắn bắt đầu khó hiểu bản thân.
Cố Phán Hề trước mắt vốn là dáng người mảnh khảnh, lại thêm ngồi xổm trông càng xinh xắn lanh lợi, ánh đèn vàng ấm phủ lên gương mặt cô, tô thêm đôi mắt càng long lanh ngập nước, nước mắt như chưa khô cạn, như đang cố nén nước mắt sắp trực trào, càng có vẻ nhu nhược động lòng người.
Cứ việc cho là Cố Phán Hề lấy vẻ đẹp để nổi danh, nhưng Triệu Nhiên chưa bao giờ công nhận, với hắn mà nói, Cố Phán Hề như một con rối, đẹp thì đẹp, nhưng không hề có khí chất.
Nhưng tại giây phút này, người trước mắt tựa như rõ ràng lên, sống động hơn, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, …. Ngũ quan tuy rằng không khác trước kia, nhưng cảm giác lại không còn giống như trước nữa.
“Thế nào, xem đoạn biểu diễn vừa rồi, có thể cho tôi một cơ hội không?”
Cố Phán Hề ngồi xổm mỏi chân, vội vàng đứng lên, vẻ mặt u oán lúc nãy trở về biểu cảm khẩn trương chờ đợi.
Lúc cô biểu diễn ngẫu hứng vẫn luôn quan sát biểu cảm Triệu Nhiên, biểu cảm trên mặt người ta ít khi lừa người khác, Triệu Nhiên có vừa lòng với biểu hiện của cô hay không đều có thể đoán được thông qua vẻ mặt của hắn.
Kỳ lạ chính là, cô cũng chẳng lấy được thông tin gì từ biểu cảm của Triệu Nhiên, không phải không hài lòng nhưng cũng không tới độ vừa ý. Tuy ánh mắt hắn vẫn dừng trên người cô, nhưng ánh mắt hắn rất âm trầm, có vài phần phức tạp. Cô không thể nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Nhiên lúc này.
“Đánh giá kỹ thuật diễn tốt hay không tốt không thể dựa vào vài lời kịch cô nói ra.” Triệu Nhiên tỏ ý kiến.
Cho nên, hắn từ chối à?
Cố Phán Hề không còn cách nào khác đành cười khổ, một khi đã vậy, cô cũng không còn cách nào khác, hôm nay cô đã cố hết sức, nhưng mà Triệu Nhiên vẫn không chịu cho cô một cơ hội, nói thêm nữa cũng vô ích.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi đi. Cho dù thế nào, vẫn rất cảm ơn anh.” Cố Phán Hề cầm túi xách muốn đi, đêm đã khuya, tâm trạng lúc này của cô cũng rất không ổn, không muốn ở chỗ này thêm một phút nào nữa.
“Từ từ.” Giọng nói trầm thấp của Triệu Nhiên vang lên phía sau.
Cố Phán Hề quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn hắn, không phải đã từ chối rồi sao? Chả nhẽ còn muốn nhân cơ hội dạy dỗ chèn ép cô à?
Hai cánh tay Triệu Nhiên gác trên sô pha, biểu cảm lười biếng, “Lời cảm ơn này cô vẫn nên giữ lại đi, chờ cô lấy được vai diễn kia rồi nói với tôi sau.”
Hai mắt Cố Phán Hề mở to nhìn hắn: “Có ý gì? Anh đây là đồng ý gia hạn hợp đồng với tôi à?”
Có thật không hay lại chơi cô?
“Không phải công ty mới vừa sắp xếp cho cô một buổi thử kính à? Nếu cô có thể thành công lấy được vai diễn này, tôi sẽ suy xét việc ký hợp đồng tiếp với cô.”
Cố Phán Hề không biết hắn đang nói cái gì, Thiên Ngu sắp xếp thử kính cho cô bao giờ? Buổi sáng cô mới tới văn phòng chị Trương, nếu có chuyện này, sao chị Trương lại không nói với cô?
“Không có, tôi không nhận được bất cứ thông báo nào.”
Triệu Nhiên hỏi ngược lại: “Về bộ điện ảnh mới của Giang Duyên, cô không nhận được thông báo sao?”
Nếu hắn nhớ không lầm, Giang Duyên rõ ràng nói với hắn đã chấm Cố Phán Hề, nhất định muốn cô tới thử kính, Thiên Ngu làm việc không đến nỗi chậm chạp như vậy?
“Không có.” Cố Phán Hề mờ mịt lắc đầu, nếu được thông báo, cô cũng không tới chỗ này. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, cô cũng mệt rã rời, bộ não cũng hoạt động chậm lại, hơn nửa ngày mới hiểu được Giang Duyên theo như lời Triệu Nhiên hình như là vị đạo diễn tối hôm qua cô nhìn thấy trên bài đăng. Cô chợt hưng phấn, ánh mắt sáng lên, “Anh nói là Giang Duyên? Là vị đạo diễn mới kia sao?”
Triệu Nhiên gật đầu, thấy cô lập tức tươi tỉnh, thật sự vui mừng đến thế à?