Nói đến đây cô đột nhiên thấy khó khăn, sự việc hôm nay xảy quá bất ngờ, cô chưa thể lập tức trả lời Triệu Nhiên, đối phương vẫn nhìn chằm chằm cô, cô biết bản thân không thể lảng tránh vấn đề này.
“Trong vòng ba năm, nếu tôi có thể lấy được một giải thưởng nữ chính điện ảnh có giá trị, thì tính là tôi có thành tích. Thế nào?”
Ở thế giới cũ, Cố Phán Hề tốt nghiệp khoa biểu diễn, cũng coi như xuất thân chính quy, tuy rằng không may đắc tội người khác, chỉ có thể đi từ tầng chót đi lên. Nhưng ước nguyện ban đầu của cô khi bước chân vào giới giải trí đó là diễn kịch, hy vọng có thể được hợp tác với đạo diễn có tiếng, có thể lấy được giải thưởng mình ao ước.
Những lời này cô chưa từng nói với ai, nếu để người khác biết, một diễn viên đóng thế như cô, còn đòi làm ảnh hậu, chắc chắn sẽ có người cô bảo ăn nói ngông cuồng, người si nói mộng.
Nhưng cho dù là diễn viên đóng thế, chẳng lẽ không xứng có ước mơ sao?
Triệu Nhiên nhẹ nhàng chống tay lên trán, như là đang cân nhắc, còn Cố Phán Hề đang hết sức căng thẳng. Cô biết, nếu buổi tối hôm nay không thể thuyết phục Triệu Nhiên cho cô cơ hội này, con đường tương lai sẽ càng gian nan, chỉ sợ không còn cách nào xoay người.
Chờ nửa ngày vẫn không thấy hắn nói chuyện, Cố Phán Hề cũng không dám lên tiếng quấy rầy, thời gian từng phút trôi đi, cô gần như cho rằng Triệu Nhiên đã ngủ rồi.
“Cô muốn đóng phim điện ảnh?” Giọng nói Triệu Nhiên mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.
Cố Phán Hề lập tức gật đầu, nói đến đóng phim điện ảnh, tinh thần cô lập tức tỉnh táo, “Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn có cơ hội được đóng phim điện ảnh, đây cũng là nguyên nhân tôi chọn ngành biểu diễn, muốn được hợp tác với đạo diễn có tiếng tăm, muốn bản thân được xuất hiện trên màn ảnh….”
“Từ từ.” Triệu Nhiên đột nhiên đánh gãy, hắn cảm thấy kỳ lạ: “Cô học biểu diễn bao giờ?”
Sau khi Dương Tố Lan chết, người nhà họ Triệu bởi vì lòng thương người mới cho tiền để Cố Phán Hề học đại học. Mọi việc khi đó đều do quản gia xử lý, hắn nghe quản gia nói qua, thành tích thi đại học của cô rất kém, chỉ miễn cưỡng đỗ được khoa văn học.
Thế học biểu diễn ở đâu ra?
Cố Phán Hề nhận ra bản thân lỡ mồm, vội vàng lấp liếʍ: “Không phải ý đó, tôi nói là lúc học đại học có học một môn tự chọn về biểu diễn, hơn nữa sau khi vào Thiên Ngu cũng có tham gia chương trình đào tạo diễn xuất…”
Nói xong, cô lại chột dạ nhìn lén Triệu Nhiên một cái, không biết hắn có tin không.
“Cho nên, chỉ bằng mấy khoá tự chọn của cô với chương trình đào tạo của công ty, cô đã nghĩ tới việc lấy giải thưởng?”
Giọng điệu Triệu Nhiên cũng không hà khắc, cũng không giống chê cười, ngược lại giống nghiêm túc hỏi thăm. Nhưng chỉ như vậy vẫn làm cô sợ chết khϊếp.
“Hơn nữa, tôi xem qua diễn xuất của cô.”
Có một lần hắn vô tình nhìn thấy cô đóng một bộ cổ trang trên TV, tạo hình không tệ lắm, nhưng mà kỹ thuật diễn, cười không ra cười, khóc không ra khóc, ngoại trừ trừng mắt với tỏ ra đáng yêu, chả biết cái gì khác.
Nếu phải dùng từ để hình dung kỹ thuật diễn của Cố Phán Hề thì là: Thảm không nỡ nhìn.
Lời của Triệu Nhiên mới ra một nửa, nhưng nửa câu sau hắn không cần phải nói, trong lòng Cố Phán Hề đã rõ ràng, kỹ thuật diễn của nguyên thân…. Không không không, nguyên thân làm gì có kỹ thuật diễn, càng đừng nói tới đánh giá tốt hay xấu.
Dù vậy, cô vẫn muốn biện giải một chút: “Mọi người đều nói là người rồi sẽ có lúc thay đổi, trước đây kỹ thuật diễn của tôi kém quả thật không sai, tôi thừa nhận, nhưng con người cũng có lúc trưởng thành và tiến bộ, chẳng lẽ lúc anh sinh ra đã được làm giám đốc à, đã quản lý được một công ty lớn như vậy sao?”
Những lời này vừa dứt, ánh mắt Triệu Nhiên nhìn cô cũng hơi thay đổi, có phần nghiên cứu có phần băn khoăn. Ánh mắt như muốn xuyên thấu qua cô để đánh giá xem xét.
Cố Phán Hề bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, có phải cô nói sai cái gì rồi không, hay là câu nói vừa rồi không đủ thuyết phục.
“Anh nhìn cái gì, mặt tôi có dính cái gì à?”
Nói xong còn đưa tay lên mặt sờ sờ.
Ai biết lúc này Triệu Nhiên lại cười, ý cười rất nhạt, “Chứng minh cho tôi xem.”
“Cái gì?”
Hắn đứng dậy, hơi cúi người, giọng nói nghiêm túc: “Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội để chứng minh cho tôi xem, khiến tôi tin tưởng cô có kỹ thuật diễn, có giá trị đầu tư, tôi mới có thể tiếp tục ký hợp đồng với cô.”
Cố Phán Hề không ngờ hắn sẽ nói như vậy, ở trong trí tưởng tượng của cô, đối phương sẽ một là đồng ý hai là trực tiếp từ chối. Nhưng Triệu Nhiên lại nghiêm túc bảo cô chứng minh cho hắn xem như vậy, ngược lại khiến cô cảm thấy thật ngoài ý muốn.
“Anh nói, bây giờ sao?” Cố phán Hề có chút không dám xác định ý hắn.
Triệu Nhiên lại khẽ cười, trong mắt có vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Sao nào? Không dám à?”
Ở trong mắt hắn, Cố Phán Hề không có thứ gọi là kỹ thuật diễn, nếu có, cô cũng chẳng phải rơi vào kết cục này. Càng không phải nửa đêm còn thấp hèn đi cầu xin hắn.
Cái gì? Không dám? Tưởng cô hèn chắc, dù là động tác võ thuật nguy hiểm cỡ nào trong đầu cô cũng chưa từng xuất hiện hai chữ không dám.
Ngại cô không có kỹ thuật diễn à? Được, cô diễn cho hắn xem.