Xuyên Thành Nữ Phụ Luôn Muốn Tìm Đường Chết Trong Sách

Chương 29: Đàm phán

Ánh mắt Cố Phán Hề mơ hồ nhìn quanh bốn phía một lượt, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, còn cô bây giờ đang nằm trên một chiếc sô pha bọc da mềm mại. Đỉnh đầu là trần nhà treo đèn thuỷ tinh, điều hoà mở ở mức vừa phải, cô mặc một chiếc áo mỏng, không tự giác cuộn tròn người lại.

Từ từ, Triệu Nhiên sao lại ở trước mặt cô, hơn nữa khoảng cách giữa bọn họ lại gần như thế?!!!

Còn nữa, ánh mắt Triệu Nhiên sao cứ lạnh căm căm thế?!!!

Chờ đã, sao tay cô lại nắm cà vạt của Triệu Nhiên?!!!

“Còn không buông ra?” Giọng Triệu Nhiên trầm thấp, nghe không ra có tức giận hay không.

Dù vậy, trong lòng Cố Phán Hề cũng không nhịn được lạnh một nửa, lần này cô tới tìm hắn để nhờ hỗ trợ, tay không tới, không mua cho người ta chút quà thì thôi, thế mà còn to gan túm cà vạt của người ta. Cầu xin người ta lại cầu thành bộ dáng này, đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Bọn họ giờ phút này cách nhau quá gần, Cố Phán Hề có thể nhìn thấy ảnh ngược của bản thân trong mắt hắn, bóng dáng nho nhỏ đang nắm lấy cà vạt của Triệu Nhiên. Xung quanh quá yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh hít thở rõ ràng, ngửi thấy mùi thuốc lá như có như không trên người hắn, không khí có chút ái muội khó nói thành lời.

Cố Phán Hề vội vàng buông tay, còn nở một nụ cười với Triệu Nhiên: “Anh về rồi à? Đây là chỗ nào thế, sao tôi lại ở chỗ này?”

Vấn đề này Triệu Nhiên còn đang muốn hỏi cô đây, buổi tối không ngủ được chạy tới nhà hắn làm cái gì?

“Đây là nhà tôi, bây giờ cô đang nằm trên sô pha nhà tôi.” Triệu Nhiên kéo cà vạt ra, thuận tay ném lên bàn trà, “Nếu tỉnh rồi thì mau đi đi, tôi bảo tài xế đưa cô về.”

Cố Phán Hề nghe thấy Triệu Nhiên đuổi mình đi, vội vàng chống người ngồi dậy khỏi sô pha, “Chờ một chút, tôi hôm nay đến là có việc nhờ anh giúp đỡ.”

“Tôi từ chối.” Triệu Nhiên đã từng cho cô cơ hội, là chính bản thân cô không biết quý trọng, chuyện tới bây giờ, hắn cũng không có nghĩa vụ tiếp tục giúp cô.

Nói xong, hắn đã hết kiên nhẫn, xoay người muốn rời đi, “Tôi đi ngủ, cô cứ tuỳ ý.”

“Từ từ!” Cố Phán Hề gọi hắn lại, “Tôi ở cửa đợi anh gần bảy giờ đồng hồ, anh không thể cho tôi một phút sao? Hơn nữa, chuyện tôi muốn nói, biết đâu anh cũng có hứng thú.”

Những lời này làm Triệu Nhiên dừng bước chân, hắn khoanh tay nhìn bộ dáng quật cường của Cố Phán Hề giờ phút này, tóc cô có chút lộn xộn, vài sợi tóc không nghe lời rũ trước trán, đôi mắt mở to tròn nhìn hắn, như là không phục, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách chiếu lên mặt cô, nhìn qua tươi sáng lại nhu hoà. Cô rất khác với trước kia.

Lại nghĩ tới buổi chiều, trong văn phòng của hắn, Giang Duyên đã đánh giá cô như thế nào, khi đó hắn không tin, nhưng hiện tại nhưng đánh giá đó lại như hoà làm một với cô gái trước mắt.

Triệu Nhiên đi vòng trở lại, ngồi xuống sô pha đối diện, cố bỏ qua cơn mệt mỏi trong người, lười biếng mở miệng: “Nói đi, tôi cho cô mười phút.”

“Cảm ơn. Nhưng mà tôi có chuyện muốn xác nhận với anh trước.” Cố Phán Hề nhìn hắn, “Tôi nghe nói anh mới vừa thu mua Thiên Ngu, bây giờ anh mới là ông chủ thật sự của Thiên Ngu, đúng không?”

Triệu Nhiên ngay cả mắt cũng lười mở, “Không sai.”

Thế là đúng rồi, xem ra tin tức của Đồ Đậu rất chính xác.

Cố Phán Hề quyết đoán mở miệng: “Được, không phải anh vẫn luôn muốn tôi rời khỏi giới giải trí sao? Tôi đồng ý.”

Triệu Nhiên không để bụng, hành động như vậy của Cố Phán Hề lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi, hôm nay một kiểu mai lại một kiểu.

“Cô muốn nói là cái này à? Thực ra tôi chả làm sao cả, cô thích ở lại thì ở, thích rút thì rút.”

Cố Phán Hề tiếp tục bình tĩnh nói: “Tôi còn chưa nói xong. Ý tôi là, tôi muốn làm một giao dịch với anh, tôi muốn ký hợp đồng ba năm với Thiên Ngu một lần nữa, nếu ba năm này, tôi không lập ra thành tích gì, tôi đồng ý rời khỏi giải trí vô điều kiện, từ đây làm một người bình thường.”

Triệu Nhiên mở mắt nhìn cô, khẽ cười một tiếng, “Cô muốn đàm phán thì cũng phải ra dáng đàm phán, thành tích ở đây là gì? Tiêu chuẩn cụ thể ra sao? Chỉ bằng lời cô nói là được à.”

Cố Phán Hề suýt chút nữa quên, đối diện cô đây là một nhà tư bản, cả ngày ngồi đàm phán với đối tác làm ăn, đương nhiên khá soi mói.