Xuyên Thành Nữ Phụ Luôn Muốn Tìm Đường Chết Trong Sách

Chương 32: Đẹp hơn cả tranh

Cố Phán Hề vừa vui mừng vừa móc điện thoại ra tra cứu nửa ngày, rốt cuộc tìm thấy một cái tin nhắn chị Trương gửi cho mình, thông báo ngắn gọn 7 giờ 30 phút sáng ngày mai đến phim trường thử kính, cũng không nói cho cô biết thông tin liên quan đến nhân vật cũng không cho cô lời kịch tham khảo, thậm chí không nói thử kính phim nào.

Cô đặc biệt chú ý tới thời điểm đối phương gửi tin nhắn cho cô là sau 12 giờ đêm, nếu là người bình thường giờ này đã đi ngủ rồi, mà thời gian thử kính lại là bảy rưỡi sáng hôm sau. Nếu không phải đêm nay cô tới nơi này chờ Triệu Nhiên, chỉ sợ cũng đi ngủ sớm rồi, trăm phần trăm không nhìn thấy tin nhắn này, vậy ngày mai chắc chắn sẽ bỏ lỡ thời gian thử kính.

“Thì ra người đại diện cũng gửi tin nhắn cho tôi, chắc là mới nãy ngủ quên mới không nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn.”

Mặc kệ mục đích chị Trương như thế nào, ít nhất cô cũng có được cơ hội thử kính mình muốn, thế là đủ rồi.

“Gửi tin nhắn?” Triệu Nhiên nhíu mày, “Cho tôi xem.”

Cố Phán Hề không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời đưa điện thoại qua, Triệu Nhiên nhìn lướt, trong lòng đã hiểu.

Mặc kệ lúc trước Cố Phán Hề như thế nào, nhưng một ngày cô còn chưa chính thức hủy hợp đồng với công ty thì cô vẫn là nghệ sĩ của Thiên Ngu. Người đại diện của Cố Phán Hề nhằm vào cô như vậy, chắc chắn cũng được sự nhất trí của cấp trên công ty.

Phải cẩn thận mài giũa lại năng lực nghiệp vụ của mấy người này, cả ngày suy nghĩ chèn ép nghệ sĩ, người có mắt chỉ cần để ý là nhận ra ngay. Khó trách Thiên Ngu là công ty nhãn hiệu lâu đời, mà ngay cả mấy công ty mới thành lập cũng không so được, thị trường một lần nữa thu nhỏ lại, mãi cho đến khi hắn thu mua. Xem ra đều do mình kinh doanh chưa đủ tốt.

Trong lòng Triệu Nhiên thầm nghĩ, nên chỉnh đốn mấy người trong Thiên Ngu.

“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Cố Phán Hề ra tiếng dò hỏi.

Triệu Nhiên trả điện thoại di động cho cô, “Không có việc gì.”

Cố Phán Hề nhận lấy, sau đó cười một nụ cười rạng rỡ với Triệu Nhiên, trong giọng nói chứa mười phần chân thành: “Ngượng ngùng, hôm nay chậm trễ thời gian của anh, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước.”

“Cô định đi về kiểu gì?” Giọng Triệu Nhiên nhàn nhạt.

“Gọi xe, hẳn là còn taxi chạy, không cần làm phiền tài xế của anh đưa tôi, quá muộn rồi.” Cố Phán Hề nhớ tới chuyện lần trước, vẫy vẫy tay.

“Ai nói tôi gọi tài xế chở cô?” Triệu Nhiên mặt vô biểu cảm đi tới cửa lớn, “Tôi chở cô đi.”

Cố Phán Hề có chút kinh ngạc, “Không cần không cần, tôi tự đi là được.”

Triệu Nhiên đứng ở cửa, giọng nói lạnh nhạt, lại mang tới cảm giác không thể cãi lại, “Còn muốn bị chụp lén đúng không? Cô không sao, nhưng tôi không muốn làm nam chính trong mấy bài đăng tai tiếng.”

Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

Đúng rồi, lần trước bởi vì cô ra cửa hàng tiện lợi ăn cơm một mình bị người ta chụp lén, mới lên hot search, làm hại Triệu Nhiên vô tội bị liên lụy, không thể lại hại hắn xui xẻo theo mình được.

Cố Phán Hề vội vàng đuổi theo.

Dọc đường đi, Triệu Nhiên lái xe rất nhanh, gió từ ngoài cửa lọt vào, tóc Cố Phán Hề bị thổi bay loạn xạ trong không trung, xe bay nhanh một đường, hướng tới nhà Cố Phán Hề.

Lần trước Triệu Nhiên phái xe riêng chở cô, chính là một chiếc Bentley màu đen, lần này là một chiếc Aston Martin màu lam, nhìn qua thì phong cách khác hoàn toàn chiếc Bentley trầm tĩnh sa hoa. Khi Triệu Nhiên lái chiếc xe này, cũng khác với vẻ nghiêm túc lạnh băng thường ngày, ngược lại thêm vài phần khí chất tiêu sái, tuỳ ý.

Cố Phán Hề cũng không có hiểu biết nhiều về siêu xe, sở dĩ có thể nhận ra chiếc này là Aston Martin là vì trong truyện gốc tác giả từng cố tình miêu tả chiếc xe này.

Còn nhớ một fan sách vì quá thích nhân vật Triệu Nhiên, nên đã vẽ một bức tranh cho hắn, trong tranh Triệu Nhiên có vẻ ngoài hoàn mỹ, thần thái tiêu sái mười phần, một tay lái xe, một tay khác tùy ý đặt lên cửa sổ xe, đốt ngón tay thon dài rõ ràng, quả thật là phúc lợi cho ai là tay khống.

Nguyên bản độ hot của nam chính tiểu thuyết rất cao, nhưng vì bức hoạ này, độ hot của hắn vượt qua cả nam chính một thời gian dài.

Nghĩ đến đây, Cố Phán Hề không nhịn được nhìn trộm hắn vài cái qua kính chiếu hậu, vẽ chung quy vẫn chỉ là vẽ, Triệu Nhiên trong lòng hoạ sĩ kia cũng rất đẹp nhưng so với người trước mắt lại không bằng một phần mười.

Cố Phán Hề ngồi bên cạnh Triệu Nhiên, hai người không có bất kỳ câu giao lưu nào, cô biết Triệu Nhiên không muốn nói chuyện với mình. Đúng lúc, cô cũng mừng bản thân được thanh nhàn, có người làm tài xế cho, cô chỉ cần thoải mái dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn mười phút sau, Triệu Nhiên chạy xe tới dưới lầu nhà cô, Cố Phán Hề có chút mệt mỏi rã rời, nhỏ giọng nói cảm ơn xong xuống xe, lúc chuẩn bị lên lầu, cô lại nghĩ tới cái gì, liền tự tin cười một cái, “Ngày mai thử kính, tôi sẽ cố hết sức!”’

Triệu Nhiên lãnh đạm trả lời, “Tôi chỉ xem kết quả.”

Nói xong, hắn tiêu sái xoay vô lăng, phóng xe đi luôn, thẳng đến màu lam hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Cố Phán Hề.