Trương Tuệ Văn nhíu mày, khó hiểu mà nhìn chằm chằm Cố Phán Hề, hỏi: “Cô không phải bị bệnh sao? Đang êm đẹp không ở bệnh viện nghỉ ngơi, lại chạy tới đây làm loạn cái gì?”
Cố Phán Hề không vội cũng không làm ồn, một bên âm thầm dùng sức nắm chặt cổ tay Lý Tĩnh Di, một bên trả lời: “Chị Trương, em biết em sắp kết thúc hợp đồng với công ty, nhưng dù là một ngày em còn chưa chính thức hết hợp đồng, em vẫn là nghệ sĩ của Thiên Ngu. Đồ Đậu là trợ lý của em, mọi người mượn cậu ấy hai ngày giải quyết chuyện lửa sém lông mày không có vấn đề gì, em cũng không phải người không biết đạo lý, nhưng cô ta muốn bắt nạt trợ lý của em, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý.”
Lý Tĩnh Di nóng nảy: “Ai là trợ lý của cô? Đồ Đậu bây giờ là trợ lý của tôi! Tôi thích mắng thì mắng đánh thì đánh, có quan hệ gì đến cô? Tôi nếu là cô, tôi chẳng rảnh rỗi đi quan tâm một tên trợ lý quèn, tốt nhất là tự mình nghĩ kỹ xem bản thân sẽ như thế nào, xem có nhà nào thu đồng nát sẽ đồng ý nhận cô!”
“Sao mồm cô thối thế, buổi sáng không đánh răng à?” Cố Phán Hề nói, còn làm bộ che mũi.
Lý Tĩnh Di tức đến khó thở, giơ một tay lên định giở lại trò cũ, không ngờ Cố Phán Hề lại phản ứng nhanh như thế, gần như lúc cô ta ra tay cô đã kịp thời phán đoán chính xác động tác của cô ta, mau chóng khống chế cái tay còn lại của Lý Tĩnh Di.
Lần này hai tay của Lý Tĩnh Di đều không động đậy được, cô ta tức điên lên, theo bản năng nhấc chân phải lên đá, không nghĩ Cố Phán Hề vẫn lường trước được động tác đó của cô ta, đầu gối cô nâng lên trên, lại nhanh nhẹn kéo Lý Tĩnh Di về phía trước, sau đó buông tay, cơ thể Lý Tĩnh Di mất cân bằng, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, cả người ngã sõng soài, nửa ngày vẫn không động đậy.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, hơn nữa Cố Phán Hề ra tay quá nhanh, người xung quanh vẫn chưa kịp nhìn rõ động tác của cô, không rõ Lý Tĩnh Di nằm sấp xuống đất như thế nào.
Trong mắt chị Trương chứa đầy khϊếp sợ, trong mắt Đồ Đậu lại mang theo cảm kích và sùng bái. Ngoài văn phòng có một đám quần chúng bị hấp dẫn qua đây bởi âm thanh khắc khẩu, trên mặt ai cũng có vẻ khϊếp sợ, không ai ngờ được Cố Phán Hề lại lợi hại như thế.
“Này, cô có thấy không? Lý Tĩnh Di bị đánh đó!”
“Cô không thấy người kia là Cố Phán Hề sao? Cô ta vốn rất hung hăng rồi! Gây gổ đã thua ai bao giờ đâu….”
“Cũng đúng ha, nếu là Cố Phán Hề thì cũng không bất ngờ.”
“Mấy người nhàn quá à? Đi làm việc đi!” Chị Trương lạnh mặt đuổi những người hóng hớt đó đi, bấy giờ mới quay người lại đánh giá trên dưới Cố Phán Hề.
Đây vẫn là Cố Phán Hề chị ta biết hay sao?
Đúng, chị ta biết mấy người vừa rồi nói không sai, Cố Phán Hề trước nay gây sự đã luyện thành một tay lão làng, nhưng trước giờ cũng chỉ được cái chửi người giỏi, ngay cả ngẫu nhiên động tay động chân cũng chẳng qua là mấy mèo cào hất cà phê này kia, cô tay chân nhỏ nhắn, đánh được ai?
Nhưng mà mấy động tác vừa rồi, người khác khả năng không nhìn ra, nhưng làm một người đại diện như chị ta, vẫn nhận biết được Cố Phán Hề không hề ra chiêu linh tinh, động tác không nhiều, nhưng mỗi chiêu đều nhằm vào điểm mấu chốt, như đã từng luyện tập có bài bản, đừng nói Lý Tĩnh Di phản ứng không kịp, đổi lại là chị ta cũng chẳng thể chống đỡ được.
Nhưng mà chị Trương nhớ rõ, Cố Phán Hề trước giờ đều không trải qua khóa huấn luyện nào như vậy…..
“Nhìn cái gì, còn không mau đỡ cô ấy dậy.” Chị Trương hơi mất kiên nhẫn mà rống một tiếng với Đồ Đậu. Mặc kệ thế nào, Lý Tĩnh Di cũng là nghệ sĩ dưới tay chị ta, ngày mai còn phải tham gia một buổi thử kính, bây giờ không thể bị thương được.
“Không cần đỡ, tôi căn bản chả gây thương tích cho cô ta, nhiều nhất là đầu gối hơi đau thôi, không đáng ngại.” Giọng Cố Phán Hề rất bình tĩnh.
Cô xuống tay rất biết nặng nhẹ, giống như Lý Tĩnh Di này, cô nếu mà muốn mạnh tay chỉ sợ cô ta đã không chịu nổi rồi, cô chỉ cho cô ta một bài học nho nhỏ thôi.