Xuyên Thành Nữ Phụ Luôn Muốn Tìm Đường Chết Trong Sách

Chương 20: Làm loạn

Khóe miệng Cố Phán Hề đều run rẩy, có thể nói một thế hệ cư dân mạng này rất ưu tú.

Bình luận phía dưới đều là lời mắng cô, cô tuỳ tiện lướt lướt, thuận tay còn bấm cái like cho video này.

Tuy rằng bị mắng thành như vậy không phải chuyện gì tốt, nhưng cũng may tâm lý của cô vững vàng, nói nữa, có người mắng chứng tỏ có người chú ý, có người bôi đen có nghĩa là cô còn có nhiệt độ, tuỳ tiện hai cái video nhàm chán cũng lên hot search, còn chưa đến mức thất bại thảm bại.

Sau khi về nhà, Cố Phán Hề đem dãy số lạ tối hôm trước gọi cho cô lưu vào trong danh bạ, vốn định lưu hai chữ “Triệu Nhiên”, sau lại nghĩ, quan hệ của bọn họ cũng không quen thuộc như thế, quyết định đổi thành “Triệu tiên sinh”.

“Cảm ơn anh gọi người đưa tôi về nhà.”

Gửi tin nhắn này xong, Cố Phán Hề đặt điện thoại qua một bên, tắt đèn, ngủ một giấc tới bình minh.

_________________

Buổi sáng ngày hôm sau, công ty Thiên Ngu, trong văn phòng của Trương Tuệ Văn rất náo nhiệt, một cô nữ nghệ sĩ tên là Lý Tĩnh Di đang ngồi vắt chéo chân một cách tuỳ tiện trên sô pha, bên cạnh Đồ Đậu đang bưng một ly cà phê, trên mặt hắn còn in một vệt bàn tay.

Lý Tĩnh Di là tiểu hoa Trương Tuệ Văn mới ký, đồng dạng xuất thân từ tiết mục tuyển idol, vẻ ngoài tiếu lệ, trong một đám người mới cũng được coi là ưu tú, nhưng mà tính tình cũng vô cùng khó chiều. Vừa tới công ty báo danh đã đòi trợ lý của Cố Phán Hề làm tuỳ tùng cho mình, còn nói muốn chèn ép Cố Phán Hề để nâng cao danh tiếng của bản thân.

“Cậu nói cậu đi theo Cố Phán Hề thời gian dài như vậy, cô ta dạy cậu làm ăn như thế này à? Tôi ngày hôm qua đã nói rõ ràng với cậu rồi, bảo cậu 10 giờ sáng tới đón tôi, 9 giờ 55 cậu đã gọi điện thoại, đây là không muốn tôi được nghỉ ngơi cho tốt hay sao? Hay là nói chủ cũ của cậu không biết cách dạy cậu?” Lý Tĩnh Di mở to hai mắt nhìn, mười phần hung ác, không tìm thấy được một chút xinh đẹp dịu dàng nào như trên màn ảnh.

“Thật xin lỗi, là tôi làm việc sơ suất.” Đồ Đậu là một trợ lý nhỏ nhoi, không dám nói lời nào, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Lý Tĩnh Di cậy có lý không tha: “Thật xin lỗi? Nói xin lỗi có ích gì sao? Tôi nói cho cậu biết! Cố Phán Hề sắp bị đuổi khỏi đây ngay lập tức rồi! Nếu không phải tôi có ý tốt muốn cậu qua đây làm trợ lý cho tôi, cậu cũng phải cút theo cô ta! Sinh viên giống như cậu, đầy đường cái, nếu không muốn làm việc cho đàng hoàng thì đổi người khác!”

Chỉ dùng miệng mắng tựa hồ còn chưa đủ hả giận, cô ta không kiên nhẫn đẩy Đồ Đậu một cái, cà phê trong tay Đồ Đậu hơi đổ ra, vẩy một ít lên chiếc váy ren trắng của Lý Tinh Di.

Ngay lúc ấy Lý Tinh Di tức điên lên, đứng phắt dậy khỏi sô pha, tức muốn hộc máu giơ bàn tay lên….

Đồ Đậu tránh không kịp, đành phải nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, lại không nghe thấy tiếng bạt tai vang lên, một bàn tay đã chặn trước mặt hắn, mở mắt ra thì thấy là Cố Phán Hề đang đứng chắn trước mình. Một tay cô che hắn, một tay khác bắt lấy tay Lý Tĩnh Di. Lý Tĩnh Di bị ngăn lại, cả người vặn vẹo muốn tránh thoát, nhưng mà làm thế nào cũng không tránh ra được.

“Cô… Cô buông tay ra cho tôi!”

Cố Phán Hề hừ lạnh một tiếng: “Muốn tôi buông ra cũng được, cô xin lỗi trợ lý của tôi trước.”

“Trợ lý của cô? Cô thì tính là cái gì? Cậu ta rõ ràng là trợ lý của tôi!”

Lý Tĩnh Di lúc này mới phát hiện người trước mặt cô ta là Cố Phán Hề, vóc người Cố Phán Hề vốn đã cao hơn Lý Tĩnh Di, lại còn mang giày cao gót, mắt như băng sương, có vẻ khí thế rất mạnh.

Huống chi cổ tay Lý Tĩnh Di còn bị cô khống chế, tránh như thế nào cũng không thoát, vóc dáng Cố Phán Hề gầy gầy nhưng không biết bằng cách nào, cô ta vẫn không dứt ra được.

“Mấy người dừng lại cho tôi! Gây chuyện thành như vậy còn ra thể thống gì!”

Trương Tuệ Văn vừa mới đi toilet một chút, trở về đã thấy văn phòng loạn thành một đống, Lý Tĩnh Di với Cố Phán Hề hai người vặn vẹo cạnh nhau, Đồ Đậu đứng một bên cứng họng không đi ngăn cản, mặt đất thì đầy cà phê, làm bẩn cả thảm.

Tuy rằng cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà cô không cho phép người khác làm loạn ở văn phòng của mình.

“Chị Trương, mau cứu em! Bà điên này không biết chạy từ chỗ nào ra, em chả làm gì cả, cô ta đã xông ra bắt nạt em!” Lý Tĩnh Di thấy Trương Tuệ Văn tới, lập tức thay đổi thành dáng vẻ đáng thương, bán thảm, thoả đáng một đoá hoa sen trắng ngây thơ vô số tội.

Nhỏ này lại còn biết lật mặt!!