“Cô còn không chịu đứng dậy à? Hay là muốn tôi đỡ cô dậy?” Cố Phán Hề tiến lại gần Lý Tĩnh Di, “dịu dàng” hỏi.
Lý Tĩnh Di lần này thật sự sợ Cố Phán Hề, cô ta mới nãy quỳ rạp trên mặt đất đơn giản là vì cảm thấy quá mất mặt, không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng mặt xám mày tro của cô ta, nhưng cô ta bị đánh chết cũng không muốn Cố Phán Hề động vào người mình một chút nào, nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân đứng dậy khỏi mặt đất.
“Chị Trương….. em….. cô ta…..” Lý Tĩnh Di vừa mới chuẩn bị mách lẻo, lại nhìn thấy Cố Phán Hề cười tủm tỉm nhìn mình. Không biết vì sao, Lý Tĩnh Di đột nhiên nhát gan, cả bụng oán giận cũng không dám tố cáo.
Chị Trương thấy cô ta quả thật không có bị thương ở đâu, chỉ bị xước tí da ở khuỷu tay với đầu gối, giống y lời Cố Phán Hề nói, đành vẫy vẫy tay: “Được rồi, cô mau đi chỉnh trang lại một chút, sớm trở về nghỉ ngơi, chớ quên ngày mai còn có thử vai.”
“Từ từ, cô còn chưa xin lỗi trợ lý của tôi.” Cố Phán Hề nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Di, không phải cho rằng cứ như thế là đi được rồi à.
“Cố tiểu thư, thôi, tôi cũng không có việc gì.” Trong lòng Đồ Đậu rất biết ơn cô, không muốn chuyện bé xé ra to.
Chị Trương cũng vội vàng giảng hòa, “Đúng vậy, Phán Hề, thôi thôi, cô cũng khoan dung độ lượng một tí, cho dù nói thế nào, Lý Tĩnh Di cũng là đàn em của cô mà.”
Nói xong, lại liếc mắt nhìn Lý Tĩnh Di đang đứng ngốc ra ở bên cạnh, lạnh giọng quát: “Còn đứng đấy làm gì, không nhanh mà về đi.”
Là nghệ sĩ dưới tay chị ta, sức chiến đấu kém như vậy còn suốt ngày bắt nạt người này người kia, động vào người cứng một tý là rén ngang, chị Trương bắt đầu hơi hối hận khi ký cô ta.
Lý Tĩnh Di cắn cắn môi, cũng không dám nói cái gì, xách theo túi rồi khập khiễng đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cô ta không nhịn được mà oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa, ánh mắt mười phần ác độc, “Cố Phán Hề, mày chờ đó cho tao.”
Núi không đi thì sông uốn mình, sớm muộn có một ngày cô ta sẽ đạp Cố Phán Hề dưới lòng bàn chân, hung hăng giẫm.
Suy xét đến chị Trương vẫn là người đại diện trước mắt của cô, hơn nữa cũng có chút tiếng tăm trong nghề, nếu chị ta đã lên tiếng giảng hoà, Cố Phán Hề vẫn phải nể mặt. Tuy rằng cô sắp hết hợp đồng với Thiên Ngu, nhưng giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, về sau không chừng còn có cơ hội hợp tác, không cần đắc tội chị ta vào lúc này.
Chuyển biến tốt thì dừng lại, cô hiểu đạo lý này.
“Xin lỗi, chị Trương, em hơi xúc động, làm văn phòng chị rối tung lên, thật ngại quá.” Cố Phán Hề xin lỗi lại cười cười với chị Trương, “Chỉ là thấy cô ấy muốn động tay chân với trợ lý của em, tình thế cấp bách em mới không khống chế được bản thân.”
Vừa nói Cố Phán Hề vừa rút tờ khăn giấy, khom người tính toán lau cà phê vãi trên đất, Đồ Đậu thấy thế lập tức giành lại: “Cố tiểu thư, để tôi làm cho.”
Vốn dĩ chị Trương còn định dạy dỗ Cố Phán Hề vài câu, chuyện này Cố Phán Hề cũng có trách nhiệm, nhưng cô lại chịu thua trước, ngược lại làm cho chị Trương ngại ngùng nói cô.
“Không có việc gì, em vừa mới khoẻ lại, vẫn là nên nhanh chóng về nghỉ ngơi, bảo Đồ Đậu lái xe đưa em về.”
Chị trương hạ lệnh đuổi khách, Cố Phán Hề mới chợt nhớ ra mục đích cô tới công ty ngày hôm nay.
Tối hôm qua cô nhìn thấy tin tức trên mạng, có một bộ phim điện ảnh đang tìm nữ chính, bởi vì là đề tài võ hiệp, yêu cầu nữ chính phải có kinh nghiệm đánh võ nhất định, biểu diễn động tác phải đạt yêu cầu, đồng thời yêu cầu đối với ngoại hình cũng rất cao, chỉ mỗi xinh đẹp thôi chưa đủ, mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ cũng không được, còn phải thông qua buổi kiểm tra trước ống kính.
Chỉ cần mấy tiêu chuẩn này đã loại bỏ phần lớn nữ nghệ sĩ trong giới, đạo diễn yêu cầu đối với kỹ thuật diễn cũng rất cao, cho tới bây giờ vẫn chưa chốt được nữ chính.
Trong tin tức còn nói, nhà sản xuất có quan hệ hợp tác với Thiên Ngu, nghệ sĩ của Thiên Ngu khẳng định có cơ hội.
Cố Phán Hề lúc ấy nhìn thấy, cảm thấy bản thân có thể đi thử một lần, hôm nay sáng sớm đã tới công ty muốn nói chuyện này với chị Trương, không ngờ gặp Lý Tĩnh Di mới trì hoãn, suýt chút nữa quên mất.
“Chị Trương, em tới là có chuyện muốn nói với chị, chị có thời gian không?”
Chị Trương tỏ rõ là không muốn nhiều lời với cô, chỉ mong mau chóng tống cổ cô đi, “Đợi lát nữa tôi còn phải đi họp, bây giờ đúng là không rút thời gian ra được, có chuyện gì để lần sau nói.”
Đúng lấy lệ đến quá rõ ràng.