Đoá Hồng Kiều Diễm Của Tổng Tài

Chương 4.1: Gặp nhau

Nửa giờ sau, chiếc xe của họ đã dừng lại ở Thiên Mậu Plaza.

Thư ký Tống xuống xe trước để mở cửa.

Tạ Ô Ô ngồi trong xe, lấy chiếc khẩu trang mới đeo lên.

Cửa xe vừa được mở, Tạ Ô Ô duỗi chân phải đang đi đôi giày cao gót ra, thanh lịch bước xuống đất.

Bắp chân của cô gái trẻ trông giống như trứng gà bóc, mỏng manh và trắng nõn, mềm mại dưới ánh đèn toát lên nét quyến rũ, xinh đẹp và tao nhã.

Buổi tối, trung tâm mua sắm đông đúc chật kín người, Tạ Ô Ô chỉ để lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp, bước vào thang máy cùng thư ký Tống, tựa như một con phượng hoàng quyền lực.

Tạ Ô Ô tiến vào một cửa hàng sang trọng, thoạt nhìn qua một đôi giày, nhân viên trông thấy quần áo của hai người họ thì ngầm hiểu, nhiệt tình giới thiệu đôi giày ấy cho cô.

“Thưa quý cô, trong cửa hàng chúng tôi còn duy nhất một đôi giày phiên bản giới hạn này. Một quý cô với dáng người mảnh mai và cao ráo như cô, chắc chắn khi mang chúng sẽ vô cùng tuyệt vời. Cô có muốn thử nó không?”

“Không cần.” Tạ Ô Ô không do dự lâu, cô liếc nhìn cảm thấy rất hứng thú, vừa vặn với mình, lập tức bảo nhân viên đóng gói lại.

Thư ký Tống quẹt thẻ thanh toán, Tạ Ô Ô tiếp tục đi đến cửa hàng khác để mua sắm.

Có thư ký Tống bên cạnh, khi mua đồ cô không cần nhìn giá cả, nhân viên bán hàng thấy cô tiêu rất nhiều tiền, lại còn trẻ đẹp như vậy, còn có một người đàn ông cứ đi theo phía sau thì không dám sơ suất, nhanh chóng trưng bày tất cả những thứ tốt nhất trong cửa hàng ra.

Kiểu thế này, bọn họ đã từng thấy rất nhiều rồi.

Sau khi dạo quanh một vòng trong trung tâm thương mại, thư ký Tống xách theo vài túi giấy có in logo thương hiệu, Tạ Ô Ô nhìn đồng hồ, hai người đã mua sắm được hai tiếng, đến lúc phải về rồi.

Đã hơn mười giờ, trung tâm mua sắm cũng sắp sửa đóng cửa.

Tạ Ô Ô xuống tầng, phát hiện có rất ít người ở ngoài cửa, phía tàu điện ngầm cũng chỉ rải rác vài người.

Cô có cảm giác hơi lạnh vì gió ban đêm lùa vào chân. Cô hối hận vì không mang tất khi đi ra ngoài, thời tiết này vào buổi tối rất dễ bị cảm.

Thư ký Tống thu dọn đồ đạc, Tạ Ô Ô trông thấy cửa hàng đối diện vẫn mở cửa bán tất chân và đồ ngủ, cô muốn mua một ít về nhà nên báo cho thư ký Tống một tiếng rồi tự mình đi.

Tạ Ô Ô đi qua đường, bỗng nghe thấy có tiếng người tranh cãi, có vẻ như khá ồn ào.

Bởi vì không có người trên đường, Tạ Ô Ô do dự đôi chút, sau đó tiến thêm mấy bước, nhìn về phía bên kia, dưới ánh đèn cô nhận ra bóng dáng quen thuộc, sững sờ tại chỗ.

Một chiếc xe hơi với biển số xe A của Bắc Kinh rất dễ nhận diện, hai bố con đứng trước cửa xe tranh cãi.

Thẩm Trung mười lăm tuổi, vẻ ngoài rất giống bố, cao lớn, mặc chiếc áo len liền thân màu đen, gầy gò, tràn đầy hơi thở trẻ trung. Cậu có vẻ đang giận dữ, lớn tiếng với bố mình.

“Ông già họ Thẩm, đừng cho rằng con không biết, từ tận đáy lòng bố đã căm ghét con trai mình, con làm bất cứ điều gì bố cũng không hài lòng, bây giờ bố ra ngoài tìm một người phụ nữ khác sinh con trai đi, sinh đứa con khiến bố hài lòng! Được, con đã nhìn thấu con người bố, bố chỉ muốn kiếm cớ để ngang nhiên có thêm một đứa con trai khác bên ngoài, và cuối cùng gửi con ra nước ngoài một mình, để bố và đứa con trai khác của mình tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ!”

“Con nói cho Thẩm Phi Bạch biết, bố nằm mơ đi!”

Thẩm Phi Bạch đứng trước mặt thằng bé, dưới ánh đèn sáng rọi, nét mặt ngay thẳng toát lên vẻ tức giận đôi chút, gân xanh trên trán giật giật, giọng điệu lộ ra sự uy nghiêm của một người bố.

“Con còn nói nhảm cái gì vậy hả? Bố không hiểu con? Bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi? Đầu đã mọc tóc chưa? Con cướp người phụ nữ của bọn xã hội đen đó, không đến lớp, đi hẹn hò, nếu hôm nay bố không đến trường thì con nghĩ mình sẽ phải chịu thiệt thòi đến mức nào nữa cơ chứ.”

Đúng vậy!

Thẩm Trung ghét cách nói chuyện vờ như không hiểu gì nhưng thật chất đã hiểu hết mọi thứ của bố mình.

Chẳng phải là vì anh có nhiều kinh nghiệm sống hơn cậu sao? Khi cậu đủ ba mươi tuổi, cậu cũng có thể sở hữu khí chất như này, trực tiếp khống chế người khác đến cùng.

Thẩm Trung cười lạnh: “Con có khổ sở thế nào cũng tốt hơn bố! Trước đây bố có nhẫn nhịn phụ nữ hơn không?”

Cậu đã quá đỗi quen thuộc với việc vạch trần bí mật của bố mình, giống như hiện giờ, trông thấy ánh mắt nghiêm nghị vô cùng sắc bén của Thẩm Phi Bạch quét qua, cậu vẫn bị ánh mắt đó của bố làm cho sợ hãi, rụt cổ xuống, im lặng như thể cậu là một con chim cút.