Tuy sâu tận đáy lòng cậu vẫn sợ hãi và nể phục bố mình.
Nhưng trong nhiều tình huống, cậu biết cách đánh đòn phủ đầu trước, cũng không biết là thừa hưởng từ ai nữa.
Tạ Ô Ô không ngờ được lại có ngày mình chứng kiến cảnh tượng xấu hổ như vậy, cô thấy kim chủ và con trai của anh đang tranh cãi rất kịch liệt ở bên đường.
Kim chủ mà cô biết là một người ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt, cảm xúc chưa từng dao động bao giờ.
Nhưng bây giờ, cô nhận ra rằng khi Thẩm Phi Bạch làm bố, anh cũng bất lực, giống với biểu cảm vừa nãy của anh đối với con trai mình, vô cùng chân thực.
Hai bố con đang gây chiến với nhau, Tạ Ô Ô định lùi lại, lặng lẽ rời đi trước khi bị phát hiện, nhưng cô không ngờ sau lưng mình xuất hiện một cái nắp cống. Cô dẫm lên bằng chiếc giày cao gót, bị mắc kẹt trong đó, không thể nào rút chân ra được.
Hơi đau, không biết có phải đã bị chuột rút không nữa.
Tạ Ô Ô bỗng thấy mình thật xui xẻo, nếu không phải tò mò thì cô cũng không gặp phải chuyện này.
Tạ Ô Ô tạo ra tiếng động không nhỏ, ánh mắt Thẩm Phi Bạch và Thẩm Trung đồng thời bị thu hút.
Tạ Ô Ô không dám ngẩng đầu nhìn qua, ngồi xổm tại chỗ, cố gắng rút gót giày của mình ra khỏi nắp cống.
Trong lòng cô thầm ước, mong hai bố con không đi tới mà trực tiếp phớt lờ cô, coi cô như người qua đường xa lạ.
Một ánh mắt đầy tính chèn ép và bức bách hướng thẳng về phía cô, trong đó còn kèm theo sự dò xét.
Rõ ràng anh không nhận ra người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất kia, nhưng cô mang lại cho anh cảm giác quen thuộc.
Điều ước của Tạ Ô Ô cuối cùng cũng không thành.
Thư ký Tống thấy cô đã lâu không quay lại, lo lắng Tạ Ô Ô gặp phải chuyện gì nên đã chạy qua theo, khi phát hiện ra Tạ Ô Ô ngồi xổm trên đất, lại nhìn thấy Thẩm Phi Bạch và con trai, đôi mắt anh ta lóe lên sự hoài nghi.
“Cậu hai, sao cậu lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói của thư ký Tống, Tạ Ô Ô biết mình sắp bị kết án tử hình, trong lòng chấm dứt sự chống cự cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mái tóc đen dài mang vẻ u ám.
Cô tình cờ bắt gặp chuyện riêng của kim chủ, chắc cô sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ? Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo quá vậy.
Cuối cùng, thư ký Tống nhìn sang phía Tạ Ô Ô.
“Cô Tạ, cô bị làm sao vậy?”
Tạ Ô Ô ngừng cựa quậy, ngẩng mặt lên nhìn thư ký Tống, nhỏ giọng nói: “Thư ký Tống, giày cao gót của tôi không rút ra được.”
Thư ký Tống buông thõng hai tay, bỗng không biết phải giải quyết như thế nào, Cậu hai đang ở đây, cô là người phụ nữ của anh, nếu anh ta ra tay giúp đỡ thì chẳng phải đã đi quá giới hạn rồi sao?
Anh ta chỉ có thể đứng yên đó mà hỏi han: “Cô không sao chứ, cô Tạ, có cần tôi giúp gì không?”
Tạ Ô Ô ngầm đoán được thư ký Tống đang nghĩ gì, nhưng người đàn ông như Thẩm Phi Bạch chắc chắn sẽ không tỏ ra quá thân mật với người tình trước mặt con trai mình.
Tạ Ô Ô cẩn thận đứng dậy, bàn chân thon gọn của Tạ Ô Ô vừa giẫm xuống đất, định rút chiếc giày từ nắp cống ra, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác kéo ra.
Đó là bàn tay của người đàn ông trưởng thành, các khớp xương lộ rõ, ngón tay mảnh khảnh mang lại cảm giác mạnh mẽ.
Thẩm Phi Bạch đút một tay túi quần, kéo phần áo khoác lên, biến nó trở nên gọn gàng và tao nhã hơn, tay còn lại cầm chiếc giày cao gót của cô.
“Em đang làm gì ở đây?”