Đoá Hồng Kiều Diễm Của Tổng Tài

Chương 3.3: Nhẫn cưới

Tạ Ô Ô nhanh chóng nói bây giờ cô muốn đi về, bảo anh ta đợi năm phút.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Ô Ô cầm chiếc túi trên ghế sofa và bộ quần áo cô đã mặc trước khi tới đây, vốn dĩ muốn kiểm tra xem có đồ gì còn sót lại hay không, lại ngoài ý muốn ở trong góc của bàn trà, thấy một chiếc nhẫn trơn của nam giới.

Động tác trên tay Tạ Ô Ô ngừng lại một chút, nhặt chiếc nhẫn trơn lên, tò mò mà tỉ mỉ nhìn xem.

Chiếc nhẫn đơn giản này nhìn thì có vẻ đơn giản không cầu kỳ, nhưng lại thể hiện gu thẩm mỹ của người đàn ông.

Vốn dĩ được đeo ở ngón áp út của Thẩm Phi Bạch, chắc vừa rồi lúc đi tắm, anh tiện tay đã ném nó lên bàn, lúc đi lại quên mang theo.

Không kịp nghĩ nhiều, Tạ Ô Ô đã nhét chiếc nhẫn vào trong túi của mình, định là ngày nào đó có cơ hội sẽ trả lại cho anh.

Sau khi Thẩm Phi Bạch rời đi, mới phát hiện mình không đeo nhẫn, khó trách luôn cảm giác ngón áp út của mình trống trống, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ là thói quen khó thay đổi trong thời gian ngắn.

Tạ Ô Ô lên xe, đặt túi xách vào ghế ngồi.

Thư ký Tống đánh xe, một bên hỏi cô: “Cô Tạ, tối nay cô có hứng thú đi mua sắm không?”

Nghe thấy câu này, Tạ Ô Ô lập tức hiểu ra, chắc hẳn là do Thẩm Phi Bạch sắp xếp, đoán chừng hôm nay cô phục vụ không tồi, tâm trạng của kim chủ vui vẻ, còn đặc biệt bảo thư ký đưa cô đi tiêu tiền ngoài quy định.

Phải biết rằng người đàn ông có tuổi này rất sáng suốt, anh là người giàu có nhưng không coi tiền như cỏ rác, anh đối xử với cô không tính là hà khắc nhưng cũng không có chuyện thêm tiền. Cô chỉ là người tình thôi, dựa vào đâu người ta lại phải tiêu tiền vì cô?

Tạ Ô Ô nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao về sớm như vậy, cũng không có việc gì làm.

Cô thuận miệng nói ra một nơi: “Vậy chúng ta tới trung tâm mua sắm Thiên Mậu đi?”

"Được."

Thư ký Tống lái xe, Tạ Ô Ô rất yên tâm.

Thư ký Tống vừa lái xe vừa quan sát chim hoàng yến mà cậu hai nuôi.

Trên đường bị kẹt xe, sợ Tạ Ô Ô buồn chán, anh ta còn chủ động nhắc về chủ đề Thẩm Phi Bạch với cô.

"Hôm nay cậu hai bị cậu chủ nhỏ chọc giận, muộn như vậy rồi, phải đích thân đến trường đón cậu ấy. Lúc này mợ hai không có ở thành phố A, còn trường học của cậu chủ nhỏ ở trong nội thành nhưng ước chừng cách tầm bốn mươi cây số, hết lần này tới lần khác, có thể không bị giày vò được sao? Đêm nay sợ rằng cậu hai không ngủ được.”

Thư ký Tống là người của bậc cha chú Thẩm Phi Bạch, Thẩm Phi Bạch là người xếp thứ hai trong gia đình, là con cháu cao cấp lớn lên trong đại viện từ nhỏ, thư ký Tống cũng quen gọi anh là cậu hai.

Đối với việc thư ký Tống nhắc đến con trai của Thẩm Phi Bạch, Tạ Ô Ô chỉ cười, không đáp lời, chuyện nhà của kim chủ, cô không thể nào đưa ra bình luận tuỳ tiện được, huống chi là đứa con trai mà anh yêu nhất, cũng là đứa con duy nhất, cục bảo bối vàng của Thẩm gia.

Cô chỉ nói một câu: “Thư ký Tống bình thường thường cũng vất vả rồi.”

Thư ký Tống cũng cười: “Hầy, đây không phải là việc tôi nên làm sao.”

Hiện tại trong lòng anh ta lại có chút ngưỡng mộ chú chim hoàng yến do cậu hai nuôi dưỡng, cô rất trong sáng, không giống như những người phụ nữ khác, động chút là ghen tuông, nói gì làm gì cũng có chừng mực, cũng không nhân cơ hội nói xấu cậu chủ nhỏ, thoạt nhìn xem ra không có ý đồ giành vị trí.

Ngày trước cũng có phụ nữ tiếp cận cậu hai, nhưng ý đồ muốn leo cao của họ, có thể nói là rất rõ ràng, chẳng ra làm sao cả, trước tiên vẫn không thể chấp nhận được cậu chủ nhỏ.

Nhưng còn vị này, ngược lại khiến anh ta phải nhìn với con mắt khác. Hai năm cậu hai quên mất cô thì cô cũng chỉ ngoan ngoãn, làm một người tình rất đạt yêu cầu.

Trong lòng thư ký Tống thừa nhận rằng, lời vừa rồi của anh ta chỉ mang ý thử lòng thôi, cậu hai không thường hay nói gì, nhưng anh ta biết cậu chủ nhỏ là tính mạng trong lòng cậu hai, không ai có thể động vào.

Tuy rằng ba cậu có người tình, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến địa vị của cậu chủ nhỏ trong ngôi nhà này, anh ta chỉ không mong có bất kỳ người phụ nữ nào mang ý đồ với cậu chủ nhỏ, hoặc có ý muốn có danh phận, cố ý gây ra sự khó chịu cho cậu hai và cậu chủ nhỏ.

Sau khi Thư ký Tống nói xong chủ đề này, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.

Tạ Ô Ô không biết trong bụng thư ký Tống đang đấu tranh, nhưng cô có thể nhìn ra, Thẩm Phi Bạch hoặc là không phải là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, nhưng anh là một người bố tốt.