- Choanggg
Ly nước trên tay Bạc Linh rơi xuống đất vỡ tan, cô không hiểu sao bản thân lại bất cẩn như vậy cũng có thể do ban đêm mà cô lại không bật đèn. Bạc Linh cúi người muốn nhặt lại những mảnh vỡ chỉ thấy ngón tay nhói lên một cái.
- Tách
Căn phòng sáng lên khiến Bạc Linh hơi nheo mắt.
- Đội trưởng, em nghe có tiếng như vỡ cái gì đấy.
Cẩm Vân với đôi mắt mơ màng vẫn chưa tỉnh ngủ đi đến chỗ Bạc Linh. Đến gần mới thấy những giọt máu đang nhỏ ra từ trên tay Bạc Linh khiến cô nhíu mày ngạc nhiên:
- Đội trưởng chị cũng có ngày bất cẩn như vậy, mau về phòng em giúp chị cầm máu băng lại vết thương.
Vừa nói cô nàng vừa đi đến kéo Bạc Linh trở lại phòng ngủ tìm hộp y tế bắt đầu bận dộn công việc một cách hứng khởi. Không ngờ hai người cũng có ngày đổi vị trí cho nhau như thế này. Trước đây mỗi lần tập huấn đều là Cẩm Vân bị thương người giữ vai trò băng bó luôn là Bạc Linh. Cẩm vân rất hài lòng với tác phẩm của mình rất tự tin mà nói:
- Xong rồi
Nhìn ngón trỏ được bó lại như cái bánh tét Bạc Linh giơ lên trước mặt hai người:
- Em có chắc là xong rồi?
- Ài. Tuy có không đẹp nhưng chị chảy nhiều máu như vậy không quấn chặt có thể cầm máu sao? Nói trước chị tuyệt đối không được tháo.
- Ngày mai còn nhiệm vụ tập huấn không tháo chị đây xài nổi súng à?
- Đến giờ tập huấn em giúp chị tháo. Mau đi ngủ, khát nước nói em một câu em lấy giúp chị.
Chẳng mấy chốc người bên cạnh Bạc Linh đã chìm trong giấc ngủ, đêm tối chỉ có ánh trăng luồn qua khe cửa sổ len lỏi vào bên trong phòng ký túc của hai cô gái trẻ. Bạc Linh không ngủ được lòng cô ngổn ngang một cách khó hiểu, nhìn sang Cẩm Vân vô tư bên cạnh cô như tự hỏi: “Em gái, em có được vui vẻ như vậy không?”
Reeeeeeng
Sáng sớm đúng giờ tiếng chuông trong học viện reo lên một cách có quy luật như những người nơi đây vậy. Cẩm vân đã thay một bộ quân phục màu rằn ri, cô mở rèm cửa thấy bên ngoài đã bắt đầu mưa nặng hạt chạy tới nhìn Bạc Linh đang tháo “bánh tét” khỏi tay:
- Hôm qua trời vẫn đẹp nay đã mưa rồi. Tập dã chiến trong mưa là điều em ghét nhất, cũng không phải môn tủ của em.
Bạc Linh nhìn ngoài trời rất không khách khí mà nói:
- Em còn có môn tủ à?
Cẩm vân lấy trong ngăn kéo đầu giường một chiếc băng gâu đi đến băng lại vết thương trên tay Bạc Linh vừa tháo ra miệng trách cứ:
- Đội trưởng, chị không biết bảo vệ bản thân gì cả. Đừng để nó nhiễm trùng.
- Một vết rách nhỏ mà thôi.
Hai người cùng nhau ra khỏi ký túc đi về hướng nhà ăn đã thấy một người cũng mặc đồ rằn ri đứng đợi:
- Hai vị đại gia hôm nay chậm hơn tôi rồi.
Cẩm Vân rất khinh bỉ hắn mà khen:
- Thanh Sơn, cậu là nhất cậu là nhất.
Thanh Sơn không để ý sự giễu cợt của Cẩm Vân chỉ để ý ngón tay bị băng lại kia:
- Bạc Linh, tay cậu làm sao vậy?
Bạc Linh để khay cơm xuống bàn giơ ngón tay quấn băng gâu lên:
- Vết xước nhỏ thôi, Cẩm Vân nhất quyết bắt tôi băng lại.
Trong học viện giờ ăn cũng có thời gian nhất định. Mọi người ăn một cách nhanh nhất xong khẩu phần của bản thân rồi bắt đầu tập hợp trước sân.
Học viên vừa tập hợp đã thấy ba chiếc xe UAZ nối tiếp đuôi nhau chậm dãi đi đến rồi dừng lại. Cánh cửa đầu tiên bật mở một đôi chân dài bước ra, chủ nhân đôi chân này cũng cực phẩm không kém. Hình ảnh hiện ra trong đầu Bạc Linh nhớ đến một câu nói: “Khí chất ngời ngời dung mạo phi phàm.” Cẩm Vân bên cạnh không nhịn được đẩy vai cô:
- Đội trưởng, chị thấy vị sĩ quan này thế nào?
- Lương Cẩm Thạch – 30 tuổi, từ nhỏ đã sống trong Trường Thiếu Quân sinh. Quân hàm hiện tại đã là Thiếu tá, ngôi sao trẻ nổi bật lên như diều gặp gió nhờ tài sắc vẹn toàn. Dung mạo khiến hoa ghen thua thắm liễn hờn kém xanh, cũng là khắc tinh của những tên buôn lậu khét tiếng. Lương Cẩm Vân content của em chẳng ra gì cả.
- Sao chị đoán ra được?
Bạc Linh không trả lời Cẩm Vân, cô đúng là rất hay nói này nọ về anh trai mình trước mặt đội trưởng không ngờ chị ấy nhớ rõ như vậy.
Lương Cẩm Thạch đi đến đứng trên bục cao nhất:
- Các học viên thân mến,…
- Thiếu tá Thiếu tá…
- Thiếu tá, Thiếu tá là thần tượng của em.
- Thiếu tá, anh đẹp trai quá đi.
Lương Cẩm Thạch chưa nói hết câu bên dưới đã hò deo vỗ tay không ngớt. Đến Cẩm Vân cũng không thể ngờ ông anh mình lại hot đến vậy.
- Các bạn học viên thân mến, cảm ơn sự yêu quý từ các bạn. Buổi dã chiến cuối khóa này tôi sẽ là người trực tiếp hướng dẫn và đánh giá các bạn.
Bên dưới các học viên đều mừng rơn, Lương Cẩm Thạch là tượng đài của học viện bọn họ mà chưa ai vượt qua được. Họ đều nằm mơ cũng không ngờ mình lại được anh hướng dẫn dã chiến trước khi kết thúc thời sinh viên.
- Chủ đề dã chiến lần này là rừng rậm, diễn ra trong ba ngày hai đêm. Trang bị của mỗi đội đều được chuẩn bị trong xe, thức ăn nước uống đã được chuẩn bị cho ngày đầu tiên còn lại các bạn phải chủ động để sinh tồn. Mỗi xe mười lăm người, kể từ khi các bạn lên xe nhiệm vụ sẽ bắt đầu.
- Thiếu tá, thông báo trước đó là một ngày một đêm.
- Các bạn cần làm quen với tình huống phát sinh trong nhiệm vụ. Không phải thời gian lúc nào cũng như chúng ta đã dự kiến. Điều các bạn cần làm là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Dã chiến trong rừng rậm giữa thời tiết khắc nghiệt như thế này quả thật là một thử thách gian nan, trên mặt của những học viên không còn sự đùa cợt mà thay bằng sự nghiêm túc.
Tiếng còi của Lương Cẩm Thạch vừa dứt các đội chia nhau lần lượt lên ba chiếc xe tiến thẳng về khu rừng dã chiến thuộc quân đội. Khuôn viên học viện cũng dần mờ đi trong màn mưa trắng xóa.
Trên chiếc xe UAZ đầu tiên Bạc Linh phân chia thành viên trong đội giữ những vật dụng cần thiết:
- Tất cả chia nhau mang theo những trang bị, vũ khí và vật dụng cần thiết, không cần thiết để lại trên xe. Hoạt động lần này sẽ là điểm cộng cho điểm tốt nghiệp. Đội chúng ta nhất định phải cùng nhau cố gắng hoàn thành tốt.
- Đội trưởng kế hoạch vẫn như những lần dã chiến trước đâu sao?
- Thời gian kéo dài nhiệm vụ sẽ không đơn giản. Kế hoạch ngày đầu tiên của chúng ta là ôm cây đợi thỏ và kiếm đồ ăn dự trữ cho hai ngày sau.
Kể từ lần huấn luyện dã chiến đầu tiên họ đã cùng nhau lập đội và thắng lợi cực mạnh, bọn họ vẫn luôn là một đội cùng Bạc Linh mỗi khi tổ hợp. Kế hoạch lần này không một ai có ý kiến, tất cả đều theo lời Bạc Linh chỉ đạo.
Ba chiếc xe UAZ nối đuôi nhau đi vào bộ phận rừng dã chiến thuộc quân đội, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Bên trong một chiếc xe khác Lương Cẩm Thạch chăm chú theo dõi trên màn hình máy tính, thiếu úy bên cạnh không nhịn được cất giọng hỏi:
- Thiếu tá, ngài thật muốn chọn người trong đám học viên này?
Lương Cẩm Thạch đan hai tay lại mắt không rời khỏi màn hình:
- Những học viên này đều là nhân tài, đương nhiên cần tận dụng vì đất nước.
Lương Cẩm Thạch nhìn những màn hình thu nhỏ lại nhìn sấp hồ sơ đánh giá năng lực từng học viên bên cạnh khuôn mặt trầm tư. Anh cần một gương mặt mới cho nhiệm vụ cấp S lần này.