Giá Y Song Sinh

Chương 3: Liên lạc

Bộ tộc Kor từ sau đại hôn vẫn luôn chìm trong sự im lặng không khí ngột ngạt đến khó thở. Sau hai ngày người trong tộc dốt cuộc không nhịn được nữa, họ kéo nhau đến trước Bạc gia cần một lời giải thích. Thánh nữ mang thai trước khi hôn lễ diễn ra nên đã phải chết để tạ lỗi cho sự thất tiết của mình. Đây phải chăng là sự trừng phạt của Thần đến với Bộ tộc bọn họ hay sao. Thiên tai, hạn hán, mất mùa đã liên tiếp năm năm, sự đói kém không thể tiếp tục kéo dài. Những tưởng sau đại hôn với Man tộc họ có thể hưởng lây phú quý từ sự hùng mạnh ấy. Nhưng gả đi một xác chết Man tộc có thể coi trọng Bộ tộc của bọn họ nữa hay sao?

Chắc chắn năm xưa Tộc trưởng đã chọn sai Thánh nữ nếu không sao có thể để xảy ra những hệ luỵ như ngày hôm nay. Người đã chết rồi, Bộ tộc không thể một ngày không có Thánh nữ. Các tộc nhân cùng nhau đứng trước cửa Bạc gia, một mảnh ồn ào khiến quản gia phải chạy vào báo:

- Tộc trưởng, Lão phu nhân. Các tộc nhân đã đến bên ngoài cả rồi.

Bạc tộc trưởng như đã đoán trước được mọi chuyện:

- Để tất cả tộc nhân vào, quản gia người sắp xếp chỗ ngồi cho họ. Hôm nay ta nhất định cho tộc nhân một lời giải thích.

Quản gia đi rồi lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Bạc tộc trưởng một câu:

- Tộc nhân đều đến cả rồi, con còn thời gian suy nghĩ giải pháp tốt hơn sao?

- Mẹ, năm xưa chính là người đuổi hai mẹ con Bạc Linh ra khỏi cửa.

Bạc lão phu nhân không cảm thấy mình sai nói:

- Ta làm vậy cũng chỉ vì Bộ tộc vì Bạc gia vì giữ mạng cho Bạc Linh mà thôi. Sinh đôi, còn là sinh đôi cùng Thánh nữ đó là điềm xấu cỡ nào chứ. Thầy Mo cũng nói rồi, để hai đứa nó cạnh nhau chẳng có gì tốt lành cả.

Bạc tộc trưởng lắc đầu phủ nhận những lời Bạc lão phu nhân nói:

- Mẹ, người mãi không hiểu được mình sai ở đâu.

- Bạc Cận, nếu không có ta con chống đỡ nổi mọi thứ sao? Hãy liên lạc và để Bạc Linh trở lại Bộ tộc. Đó là kế sách vẹn toàn nhất rồi.

Bạc lão phu nhân đứng dậy, hai nữ tử nhanh chóng đỡ hai bên dìu bà vào phòng nghỉ ngơi.

Bạc tộc trưởng hít một hơi rồi bước ra khỏi căn phòng. Bên ngoài các tộc nhân đã vây kín sân. Thấy Tộc trưởng đi đến bèn nhao nhao nói:

- Tộc trưởng, ngài cần cho mọi người một lời giải thích.

- Đúng vậy.

- Đúng thế.

Nhìn đoàn người chen nhau nói không ngừng Bạc tộc trưởng giơ cao cây gậy trong tay tức khắc bên dưới đoàn người đều im lặng. Xem ra cây gậy này ông vẫn dùng được. Đợi các tộc nhân yên lặng Bạc tộc trưởng cất giọng từ tốn:

- Tộc trưởng ta hôm nay sẽ giải đáp hết thắc mắc của các tộc nhân.

- Thứ nhất, hạn hán sẽ sớm được khắc phục, nước sẽ được dẫn từ sông Thượng nguồn của Bộ tộc Man. Chẳng mấy chốc mùa màng sẽ tươi tốt tộc ta sẽ không còn cảnh đói khổ. Chỉ cần mọi người cùng nhau đào kênh dẫn nước sông thôi.

- Tộc trưởng, Thánh nữ chưa gả đi đã chết Man tộc sẽ để yên cho chúng ta đào kênh dẫn nước hay sao?

Nghe câu hỏi của tộc nhân Bạc tộc trưởng nắm chặt cây gậy hơn:

- Thiếu chủ Man tộc đã hứa thỏa thuận không thay đổi. Thiếu chủ là người tài giỏi đáng tin sẽ không thất hứa.

- Thứ hai, việc đáng tiếc xảy ra trong đại hôn là lỗi của ta. Với tư cách là Tộc trưởng, là một người Cha ta nhận lỗi với tất cả Tộc nhân.

Để tộc trưởng cúi đầu trước tất cả tộc nhân của mình đấy là điều chưa từng có trong Bộ tộc. Một mảnh im lặng không ai dám lên tiếng phá vỡ, sau ba phút Bạc tộc trưởng đứng ngay thẳng tiếp tục nói:

- Thánh nữ là thế thân của Thần, tộc ta không thể một ngày không có Thánh nữ. Chuyện Thánh nữ có em gái sinh đôi mọi người đều biết cả. Ta quyết định để Bạc Linh trở lại, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh thay chị gái mình.

Tộc trưởng không nhắc lại thì bọn họ cũng đều đã quên cô bé có khuôn mặt giống hệt Thánh nữ đó. Ngày cô bé nắm tay mẹ mình rời khỏi Bộ tộc thấm thoắt cũng mười lăm năm rồi. Các tộc nhân đều nhớ rõ ngày hôm ấy trời mưa nặng hạt Phu nhân Tộc trưởng nắm chặt tay đứa con gái nhỏ bé bước đi không hề quay đầu lại.

Tộc nhân đã giải tán Bạc tộc trưởng cho gọi lão quản gia đã theo mình từ thuở niên thiếu tới:

- Phạm quản, ngươi đi liên lạc với Phu nhân. Nói Đại tiểu thư xuất giá bảo Phu nhân mang Nhị tiểu thư trở lại mừng đại hỷ.

Phạm quản vâng lời dẫn người ra khỏi cửa đưa tin. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại một người cô đơn. Đến cuối cùng ông vẫn không bảo vệ được vợ con của mình.