Bên trong Hồ phủ kể từ lúc đoàn rước dâu trở lại không khí vẫn luôn ảm đảm, Hồ Cảnh ôm Bạc Liên về phòng tân hôn suốt đêm vẫn chưa thấy ra ngoài. Bên ngoài căn phòng cũng chưa ai dám bén mảng tới gần chỉ dám to nhỏ bàn tán bên tai nhau. Trong từ đường các bô lão đang vây quanh Hồ Trưởng lão. Cao lão không nhịn được nữa cất lời:
- Hồ trưởng lão, ngài thật sự để thiếu chủ làm bừa như vậy?
Ông lão dâu tóc bạc phơ vuốt ve chỏm dâu nhấp một ngụm trà:
- Cao lão, ông cũng học theo giới trẻ muốn phá đêm tân hôn?
Cao lão suốt ruột đứng phắt dậy đi đi lại lại cuối cùng vẫn nói ra:
- Lão Hồ, đó chỉ là cái xác chết làm sao mà động phòng. Hơn nữa còn là một xác chết vong thai không phải điềm tốt gì cả.
- Đúng vậy, không biết thiếu chủ suy nghĩ gì lại làm vậy.
- Đúng thế, đúng thế…
Các bô lão bên cạnh cũng bắt đầu tán đồng câu nói của Cao lão. Hồ trưởng lão nhắm mắt dưỡng thần, hai tay chống trên quải trượng nhẹ nhàng nói:
- Là phúc không phải họa là họa không tránh được. Hồ Cảnh đủ chín chắn để suy nghĩ hành động của nó ngày hôm nay.
- Hồ lão, ta thấy Thiếu chủ vì đau buồn mà mất lý trí không phân rõ trắng đen rồi. Cũng chỉ có ngài mới khuyên được Thiếu chủ.
Hồ lão không tiếp tục trả lời câu nói vô nghĩa bên tai chỉ ngồi im trên ghế, mấy bô lão xung quanh sốt ruột sắp xong rồi tay liên tục đưa chén trà lên miệng uống.
Đinh Đinh Đinh
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu mười hai giờ đêm, Hồ lão thở dài đưa tay vẫy quản gia bên cạnh:
- Chu quản, ngươi đi phân phó người chuẩn bị tang lễ cho Thiếu phu nhân.
Đứa cháu dâu đáng thương này xem như là vô duyên với Hồ gia, bị ép đến mức nào mới phải tự vẫn trong hôn lễ. Vong thai đó cũng là cả một câu chuyện dài. Haizza trưởng bối như ông cũng chỉ mong Hồ Cảnh vượt ra được mối tình này.
Ngay trong đêm tân hôn những tấm vải đỏ dải khắp Hồ phủ được thay thế bằng vải thô trắng. Hai màu Tang – Hỷ cũng có ngày gần nhau đến vậy. Tờ mờ sáng người làm trong phủ mới thấy Hồ Cảnh bước ra khỏi phòng tân hôn, ai nấy đều không dám thở mạnh. Họ chưa từng thấy một Hồ Cảnh như vậy, đầu tóc hắn rối tung, quần áo không còn chỉnh tề mà nhăn nhúm vạt cao vạt thấp trên người một mùi rượu nồng nặc bước đi loạng choạng như có thể ngã bất cứ lúc nào. Một Thiếu chủ như vậy quá xa lạ với những tộc nhân nơi đây.
Vợ chồng Tộc trưởng mất sớm, từ nhỏ Hồ Cảnh đã được chọn làm người kế thừa là người đứng đầu Bộ tộc vẫn luôn do Hồ trưởng lão dạy bảo. Phong thái, trách nhiệm gánh trên vai làm Hồ Cảnh luôn chỉn chu trước các tộc nhân cũng chưa bao giờ xảy ra sai sót. Hồ Lâm đi đến đỡ Hồ Cảnh:
- Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, thiếu chủ đi tắm thay quần áo cho tỉnh táo còn làm tang cho thiếu phu nhân.
Hồ Cảnh đi khuất bóng Hồ Lâm bèn phân phó hai nữ tử vào thay đồ cho Bạc Liên:
- Hai người vào trong thay đồ cho Thiếu phu nhân.
Nhìn hai nữ tử đi vào bên trong căn phòng Hồ Lâm thở dài:
- Suy cho cũng cũng chỉ là một cô gái đáng thương. Cô là lý trí của Hồ Cảnh, cô đi như vậy Hồ Cảnh của tôi phải làm sao?
Hồ Lâm lớn tuổi hơn Hồ Cảnh, hắn vốn không phải máu thịt của Hồ phủ, không phải người Man tộc mà là đứa trẻ bị bỏ rơi bên dòng suối được Hồ trưởng lão nhặt về nuôi nấng. Hắn nhớ như in cảnh tượng năm đó Hồ Cảnh bị bắt đi nhưng chỉ qua một đêm đã thấy Hồ Cảnh tự trở về, trên tay là một chiếc vòng khắc phượng hoàng chỉ Thánh nữ Bộ tộc Kor mới có. Hôn lễ này hắn cũng phải trả một giá đắt để đổi lấy.
Hai nữ tử bước vào phòng tân hôn đã thấy ngổn ngang những vò rượu trên sàn nhưng trên giường lại rất sạch sẽ gọn gàng. Vết máu trên người Bạc Liên cũng được lau đi hết tư thế nằm rất nho nhã. Đối lập với khuôn mặt trắng bệch là chiếc váy trắng nhiễm những mảng máu long lổ. Hai nữ tử bước đến giường bắt đầu cởi đi chiếc váy cưới, nữ tử A không nhịn được nói:
- Ngươi có nghe nói một truyền thuyết của Bộ tộc Kor không?
- Là gì vậy?
- Chính là truyền thuyết về giá y (váy cưới), ta nghe nói Bộ tộc Kor có một giá y truyền từ đời này sang đời khác của các Thánh nữ. Nếu đã làm nghi thức Thánh nữ nhất định phải mặc chiếc giá y đó xuất giá nếu không…
Nữ tử B tròn mắt hỏi:
- Nếu không thì làm sao?
Nữ tử A đưa tay cái ra kéo một vệt ngang dài trên cổ bảo tượng cho sự chết chóc. Nữ tử B tròn mắt lại nhìn thi thể Thiếu phu nhân trên giường:
- Váy cưới của Thiếu phu nhân là thiết kế của người phương tây.
- Thế mới nói, truyền thuyết này đến 90% là thật rồi.
- Thôi, thật hay không cũng không đến lượt chúng ta liên can. Làm việc mau lên, sắp đến giờ rồi Chu quản gia sẽ trách phạt đấy.
Hai nữ tử vừa thay đồ vừa tiếc thay cho nhan sắc lẫn số phận Thiếu phu nhân. Nhân gian nói không sai hồng nhan thường bạc mệnh, Thiếu phu nhân vừa trẻ lại đẹp như vậy cũng không thoát khỏi mệnh khổ.
Phần mộ của Bạc Liên hôm đó được chôn trong nghĩa trang Hồ phủ. Bạc gia cũng như Bộ tộc Kor không có người đến đưa tiễn.