Giá Y Song Sinh

Chương 1: Em là cô dâu của tôi

Hồ Cảnh ôm người con gái mặt không còn huyết sắc trong tay ánh mắt hắn đờ đi như không tin vào những gì xảy ra trước mắt. Váy cưới tinh khôi giờ nhuộm đỏ một mảng, những viên kim cương đính trên váy đã sớm chuyển màu hồng ngọc. Hồ Cảnh lấy hết can đảm cất lên giọng nói run rẩy:

- Bạc Liên, em đừng dọa tôi.

Người con gái hai mắt nhắm nghiền không còn hơi thở thi thể cũng lạnh ngắt. Vết cắt trên cổ tay đã bắt đầu đông lại, máu chảy từ giữa hai chân cô cũng đã ngừng. Hồ Lâm vội chạy đến kiểm tra rồi thất thần ngồi bệt xuống bên cạnh:

- A Cảnh, là một xác hai mạng.

Người vây xem bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán. Không bàn tán sao được, đường đường là Thánh nữ Bộ tộc Kor không những mang thai trước còn tự vẫn ngay trong hôn lễ của mình. Chỉ mới hôm qua thôi bọn họ còn ăn uống no say mừng đại hôn, mừng cho Thánh nữ, mừng cho chính Bộ tộc của mình kết nối được với Bộ tộc Man hùng mạnh.

Hồ Cảnh không quan tâm những lời nói xung quanh, hắn bế Bạc Liên đứng dậy nhìn Hồ Lâm thất thần bên cạnh nhắc nhở:

- Chuẩn bị rước dâu.

- A Cảnh….

Hồ Lâm vẫn chưa kịp cất tiếng đã có một giọng nói uy lực trước cửa vang lên:

- Hoang đường. Thiếu chủ, hôn lễ giữa hai Bộ tộc Kor - Man sẽ coi như chưa từng có.

Hồ Cảnh không thay đổi sắc mặt, người ngoài nhìn kỹ cũng không ra một chút cảm xúc gì chỉ có đôi mắt lạnh liếc người phát ra tiếng nói:

- Cao lão, việc của ta vẫn chưa đến phiên lão quản được. Hôn lễ đã định, cô dâu dù sống hay chết vẫn là người của Hồ Cảnh này.

Cao lão tức đến hai tai đỏ bừng. Biết không lay động được thiếu chủ nhà mình chỉ có thể quay qua nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh:

- Tộc trưởng Kor, ông định gả một xác chết cho Man tộc?

Người đàn ông thẫn thờ như già đi cả chục tuổi lặng lẽ nhìn về phía con gái mình. Ông chưa kịp cất lời đã nghe giọng cảnh cáo của Hồ Cảnh:

- Bạc Liên theo tôi ra cửa những thỏa thuận giữa hai tộc vẫn được tiến hành. Còn không những tổn hại mà Tộc Kor phải chịu ông không gánh nổi đâu.

- Cậu đưa con bé đi đi, rời khỏi Bộ tộc có lẽ là ước muốn cả đời của nó.

Sống hơn năm mươi năm Bạc Cận ông không chỉ là người cha mà còn là một Tộc trưởng. Ông đã không bảo vệ được con gái của mình nhưng nhất định phải bảo vệ được người trong dòng tộc. Ông không phải một người cha, người chồng tốt nhưng lại là một Tộc trưởng hết lòng vì tộc nhân của mình.

- Bạc Liên, cha trả tự do cho con.

Bạc Cận nhìn đứa con gái của mình trong lòng Hồ Cảnh lần cuối, con gái của ông vẫn luôn xinh đẹp như vậy, thiên thần của ông được tự do rồi.

“Tự do?” Hồ Cảnh nhìn người đàn ông cười giễu cợt lại nhìn Bạc Liên trong vòng tay mình “Cái giá để đánh đổi tự do của em quá đắt rồi, làm ăn lỗ vốn như vậy cũng chỉ có em thôi.”

Bóng lưng cao lớn bước đi không một ai dám đứng ra can ngăn. Chỉ vài giờ trước thôi hắn còn vui vẻ tới đón dâu, khuôn mặt hạnh phúc không gì sánh nổi. Người con gái hắn đợi hơn hai mươi năm sắp hòa thành một với hắn giờ đây chỉ còn lại một khối thi thể. “Bạc Liên, em đối tốt với cả thế giới nhưng lại ác độc với tôi. Nhưng dù chết em cũng chỉ có thể là cô dâu của tôi.”

Hồ Lâm vội vã theo sau Hồ Cảnh, Cao lão mặt đỏ bừng cùng đoàn người khí thế rời đi. Trước khi Hồ Cảnh bế Bạc Liên bước qua thềm cửa giọng một bà lão đột ngột cất lên:

- Hồ thiếu chủ, người vẫn chưa bái tổ quy tiên.

Cao lão thật muốn tức phun máu, đám người này gả đi một khối thi thể hiện tại còn muốn thiếu chủ nhà hắn bái tổ quy tiên? Bộ tộc Kor hôm nay đúng là ăn gan hùm mật gấu:

- Bà…

- Không cần thiết.

Cao lão chưa kịp cất hết lời giọng Hồ Cảnh đã nhàn nhạt vang lên. Thứ hắn muốn chỉ có Bạc Liên, tổ tiên nhà nàng hay những thứ râu ria khác hắn không quan tâm.

Đoàn người khi đến khí thế ngút trời, cồng chiêng pháo nổ suốt dọc đường khi về lại chỉ một mảnh yên lặng ai đấy đều ôm tâm tư riêng.

“Bạc Liên, chào mừng em bước vào thế giới của tôi.” Câu nói này hắn tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần chỉ để nói với Bạc Liên trong đêm tân hôn. Tất cả mọi thứ chỉ có hắn như một tên ngốc còn cô có lẽ chưa từng để tâm.

Hồ Lâm nhìn bàn tay Hồ Cảnh siết chặt chỉ biết thở dài tận hưởng nốt không khí bình yên trước giống tố. Hồ Cảnh chưa bao giờ là người tốt, sự bình tĩnh hắn thể hiện hôm nay chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Bạc Liên mang thai Hồ Lâm dám khẳng định đứa trẻ không phải của Hồ Cảnh. Bạc Liên chết con giã thú này không ai khắc chế nổi nữa rồi.

Đôi lời của tác giả: Mọi địa điểm, nhân vật, sự kiện trong truyện đều không có thật. Chào mừng các độc giả lọt hố mới nhà Ahhhhhi.

Truyện được đăng tại Truyenhd.