Giá Y Song Sinh

Chương 5: Ngày thứ nhất (1)

Ngày đầu tiên của cuộc đua rừng rậm mỗi đội đều đi do thám một lượt khu rừng rồi tìm mặt đất bằng phẳng dựng lều. Đội Bạc Linh cũng tìm một khu đất cách suối nhỏ không xa làm địa bàn.

- Các cậu phân công nhau dựng lều và chuẩn bị đồ ăn trưa đi. Tôi đi xung quanh một lát.

Cẩm Vân nhanh nhẹn bước đến:

- Em đi cùng đội trưởng.

- Ở lại nghỉ ngơi giữ sức đi, không thiếu việc cho em làm đâu.

- Cẩm Vân cậu đừng đi theo vướng chân đội trưởng, cứ ngồi yên hưởng lộc là chúng tôi vui lắm rồi.

Mấy chàng thanh niên vừa dựng lều vừa hóng hớt nói chen lại. Cẩm Vân tức giận đi đến đạp một phát vào mông anh chàng.

Bạc Linh đi thăm dò xung quanh thấy lều của hai đội còn lại đều dựng cách bọn họ không xa mới an tâm một chút. Bọn họ đều chưa biết nhiệm vụ lần này là gì, chưa biết là bạn hay địch đều là chưa có nhiều kinh nghiệm vẫn nên ở gần nhau một chút.

Trên đường trở lại địa bàn vô tình đυ.ng hai người của đội ba:

- Tưởng ai hóa ra là thủ khoa của chúng ta. Sao vậy chưa gì đã muốn âm thầm thủ tiêu chúng tôi rồi đấy à?

Bạc Linh với tay bẻ một cành khô trên cây:

- Giống các cậu, đi kiếm củi thôi.

Nói đoạn rất tự nhiên đi qua hai người. Hai cậu bạn nhìn theo Bạc Linh thật muốn đánh cô một trận, xem hai người họ là thằng ngốc dễ qua mặt đấy à.

Bạc Linh vừa quơ quơ cành cây vừa đi thì nghe tiếng động lạ trong bụi cây phía trước liền nhẹ nhàng bước lại gần, nụ cười hiếm hoi mới có: “Xem ra cô vẫn luôn may mắn.”

Khi trở về địa bàn của đội lều đã được dựng xong xuôi, các thành viên đang cùng nhau gặm lương khô uống nước suối. Thấy Bạc Linh trở lại trên tay xách một con gà rừng họ đều giơ ngón tay cái:

- Đi theo đội trưởng không lo bị bạc đãi, bữa đầu tiên đã được ăn gà rừng rồi.

Ném con gà về phía họ Bạc Linh lại tiếp tục móc trong túi áo ra bốn quả trứng gà:

- Mau đi nướng gà, chị đây đói lắm rồi.

- Tuân lệnh.

Anh chàng nọ rất nhanh tay đỡ được chú gà hăng hái nhận lệnh. Đùa gì chứ, có đồ ngon đương nhiên phải nhanh tay.

- Đội trưởng, chị thám thính được gì rồi.

- Không có gì cả.

Thấy Thanh Sơn cùng mọi người tiếp tục gặm lương khô Bạc Linh lên tiếng nhắc nhở:

- Cả đội cố gắng tích trữ lương khô phòng trường hợp cấp bách vẫn có lương thực.

Thanh sơn rất ủy khuất:

- Đội trưởng, chú gà bé tẹo vậy không đủ cho cả đội chúng ta.

Cẩm Vân đi tớt đánh lên cái ót của cậu:

- Vậy cậu nhịn đi.

Bạc Linh nhìn dòng suối gần đó hắng giọng:

- Tất cả sắn quần áo lên, chúng ta đi bắt cá.

Cả đội nhìn dòng suối trước mặt lập tức hăng hái lao xuống. Một lúc sau cá chưa bắt được nhưng người thì đã ướt hết rồi.

Lương Cẩm Thạch quan sát màn hình qua camera trên cây khóe miệng không khỏi nhếch nhẹ. Đám học viên nầy coi đây là buổi dã ngoại đó à. Trong khi hai đội còn lại đang cảnh giác cao độ thì bọn họ lội suối bắt cá. Đây mà là đội có thành tích cao nhất đấy hả?

Nhìn con em gái ngốc ngếch của hắn xem, địch chưa đến đã tự mình ngã chổng vó thế kia. Mất mặt chết đi được.

Dưới sự nhiệt tình của cả đội ngày thứ nhất bọn họ vừa có gà vừa có cá để ăn trong khi đó hai đội còn lại phải gặm lương khô uống nước suối.

Một ngày hôm đó Lương Cẩm Thạch thật sự để cho bọn họ bình yên đến phát chán, khi cả ba đội đều nghĩ dã chiến rừng rậm không có gì hay ho thì tiếng còi cảnh báo vang lên. Giọng Lương Cẩm Thạch như tu la đến từ địa ngục:

- Các học viên chú ý… từ giờ phút này các bạn được phép cướp loại bỏ thành viên đội khác. Chú ý, đánh ngất là được không được ảnh hưởng đến tính mạng đồng đội.