Động tác của Phó Doãn Xuyên ung dung, chỉ hơi cau mày, gắp từng miếng trong món ăn ra, nghiêm túc vô cùng, cảm giác không bỏ sót miếng nào.
Dư Ý nhìn động tác của Phó Doãn Xuyên, bây giờ cậu đang gánh tội, nhưng ở cùng con người lâu vậy rồi, ít nhiều gì cậu cũng học được cách a dua nịnh nọt, bèn tháo bao trên đuôi ra, đổi cái mới, bò đến cạnh đĩa Phó Doãn Xuyên, kều ra giúp anh.
Phó Doãn Xuyên thoáng sững sờ nhìn nó trong bao mới lên đuôi, cũng thầm đồng ý với hành động này.
Có người giúp anh khều ra chắc chắn sẽ nhanh hơn một mình anh làm, nhưng sau khi khều ra hết còn lại tí đồ ăn không biết đủ Phó Doãn Xuyên ăn không, Dư Ý nghĩ nghĩ lại bắt đầu gắp mấy món trong đĩa mình chưa động đến, sau đó đẩy đến trước mặt Phó Doãn Xuyên, kéo đĩa có mấy món vừa khều ra về phía mình.
Dư Ý xác định trong món không có thứ Phó Doãn Xuyên không thích ăn mới thở phào, cuối cùng có thể ăn cơm rồi.
Cả nhà bọn họ ngoài thư phụ ra chẳng ai kén ăn, làm gì ăn đó, không có thứ gì không thích, chỉ có thứ thích ăn, nên ăn gì cũng vậy.
Rắn trắng ăn ngày càng nhiều, hôm nay mới đổi bát lớn, cái bát vẽ hình động vật dễ thương đặt trước mặt Phó Doãn Xuyên trông chẳng ăn nhật gì với anh, rắn bên kia dùng bát trẻ con này ăn đến là thơm ngon.
Sau khi gắp từ hai đĩa, thật ra không đủ cho một người đàn ông thành niên ăn, Phó Doãn Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thò đũa vào đĩa rắn trắng đưa anh, khều sạch mấy thứ anh không thích ra.
Mà nó lấy mấy thứ mình không thích ăn ăn hết, Phó Doãn Xuyên không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, dường như có chút hơi nóng lan tỏa trong căn phòng điều hòa nhiệt độ ổn định này, thiêu đốt đến mức l*иg ngực anh nóng bừng.
Anh nhai thức ăn trong miệng, hôm nay có vài thứ anh không thích lẫn vào, nhưng mùi vị cũng không tồi.
Sau khi một người một rắn im lặng ăn xong bữa cơm, bỏ bát đĩa vào máy rửa bát rồi ngồi phịch xuống sofa, Dư Ý tìm tư thế thoải mái trong lòng Phó Doãn Xuyên, lim dim muốn ngủ.
Phó Doãn Xuyên thì chỉnh tivi đến phim mình diễn như bị bệnh, véo Dư Ý không cho cậu ngủ, phải xem với anh.
Dư Ý rất muốn phản kháng, nhưng cậu nào phải đối thủ của Phó Doãn Xuyên, trưng ra vẻ oán giận nhìn nam chính đẹp trai trong tivi, đây là vai diễn mới nhất của Phó Doãn Xuyên, đang rất hot, lúc cậu ở ký túc xá, tối nào người trong nhóm cũng xem, giống như bị Phó Doãn Xuyên bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Dù sao rắn cũng không có mí mắt, cậu trừng mắt giả bộ đang xem, nhưng thực tế đang lười biếng ngủ quên, đấu trí đấu dũng với Phó Doãn Xuyên đến giờ cơm tối.
Mặt rắn của Dư Ý khϊếp đảm nhìn Phó Doãn Xuyên cầm đĩa nhỏ khều tới khều lui, trong món ăn hôm trước cũng có cải trắng, Phó Doãn Xuyên cũng không nói không ăn, là sao nữa?
Lúc cậu đang hoang mang, Phó Doãn Xuyên vẫn đổi bọc đuôi cho cậu hết sức tri kỷ, đẩy đĩa đến trước mặt cho cậu: “Mau lên, sắp nguội rồi.”
Dư Ý ù ù cạc cạc, nhưng nghĩ lại cũng có khả năng, ví dụ như người trong nhóm cậu không ăn tỏi nhưng thích ăn tỏi chua ngọt, có thể là vì cách làm cải trắng khác nhau, cậu nhận lệnh phải giúp Phó Doãn Xuyên, muốn được ăn cơm sớm sớm.
Hôm sau lại khều tiếp, ngày kia cũng vậy, ngày kia kia cũng thế… điều khiến Dư Ý không thể hiểu được là rõ ràng trước đó đâu có khều mấy cái này ra, bây giờ phải khều ra, có phải Phó Doãn Xuyên cố ý giày vò cậu không.
Duy trì suốt một tuần, Dư Ý hết chịu nổi, Phó Doãn Xuyên có khều gì nó cũng chẳng giúp, quay đầu ăn phần mình thôi.
Phó Doãn Xuyên cố ý làm mạnh hơn, đũa chạm vào bát đĩa kêu keng keng, nhưng Dư Ý vẫn chẳng có ý quay đầu, Phó Doãn Xuyên thấy nó không giúp bèn kéo đuôi nó.
Dư Ý không để ý đến anh, nhưng người này dùng sức ngày càng mạnh, Dư Ý đau điếng, nếu mình không giúp anh, e rằng chẳng ăn cơm được, nó quay đầu sang, trưng ra vẻ bực dọc với Phó Doãn Xuyên.