Tài liệu về cậu vô cùng ít ỏi, chỉ có mấy câu ngắn ngủn, Phó Doãn Xuyên nghi ngờ hơn, tuy trong lòng anh cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng vớ vẩn.
Phó Doãn Xuyên đọc tiếp lại phát hiện vài tin đồn, có mấy người anh biết nhưng vẫn thuê phòng ở đây, Phó Doãn Xuyên thấy hai người đàn ông có số phòng giống nhau, ánh mắt thoáng tia hứng thú.
Mắt anh ngập vẻ thú vị: “Tôi nhớ con trai người này tám tuổi rồi, ái chà còn thuê phòng với nghệ sĩ, hai người đàn ông thuê phòng để anh em tâm sự hay gì, ha ha ha ha, cười chết.”
Dư Ý thăm dò sang đây, cậu vắt vẻo bên trên cũng chán, không biết Phó Doãn Xuyên đang cười cái gì.
Phó Doãn Xuyên tăng động tác tay, anh không muốn nhớ mấy thứ này nhưng anh có tài thấy thứ gì rồi sẽ không quên, liếc mắt là nhớ, đương nhiên thấy số phòng giống nhau sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ha ha hai người này cũng có quan hệ mờ ám, giới giải trí thú vị thật ha ha ha.”
Phát hiện nhiều tin đồn trong giới, nhưng Phó Doãn Xuyên không quên chuyện của thiếu niên kia, xem đến tài liệu trang cuối cùng, Phó Doãn Xuyên dừng lại, nghiêm túc đứng lên.
“Giáo sư Động vật học Đại học Nam Kinh, nghiên cứu động vật bò sát… nhận giải thưởng Trường Hưng năm 31, giải Four Drain năm 35… ”
Phó Doãn Xuyên bực dọc bỏ qua một loạt giải thưởng dài dằng dặc, xem luôn phần cuối, một hàng chữ ngắn: Cống hiến to lớn cho lĩnh vực động vật bò sát nước nhà.
Nhìn dữ liệu trên máy tính bảng, rồi lại nhìn sang con rắn bên kia, trong con ngươi thẳng đứng hoàng kim lộ vẻ nịnh nọt hệt con người.
Phó Doãn Xuyên thở phào, yêu quái gì từ đâu đến, lời giải hợp lý nhất cho việc một con rắn có thể hiểu tiếng người chính là con rắn này do nhân viên nghiên cứu đưa ra, dù sao thì anh cũng từng thấy dáng vẻ điên cuồng của mấy người này rồi, cũng không phải không có khả năng họ tạo ra một con rắn có IQ cao.
Nhưng nếu con rắn này thật sự mất lâu như vậy rồi, sao chẳng ai tìm nó vậy.
Thôi, Phó Doãn Xuyên không nghĩ ngợi thêm nữa, mấy người này cũng có phe phái đấu đá nhau, có thể là xảy ra mâu thuẫn nội bộ gì đó.
Phó Doãn Xuyên đặt máy tính bảng xuống, đến cạnh con rắn đang treo vắt vẻo không thấy khó chịu mấy, đuôi nhỏ rũ xuống đong đưa trong không trung, trông rất đỗi thoải mái, anh híp mắt lại.
Phó Doãn Xuyên híp mắt nhìn con rắn một lúc, về phòng khách lấy thước dẻo hôm qua chưa cất, con số đầu ngón tay hơn hôm qua 2cm.
Dài thêm rất nhanh.
Phó Doãn Xuyên hơi chấn động, con rắn này có nguy hiểm không.
Cánh tay truyền đến cảm giác lành lạnh, Phó Doãn Xuyên cúi đầu, rắn trắng trường quanh cánh tay anh, cọ cọ lên cánh tay nịnh nọt.
Có nghĩa là đã biết mình làm sai rồi, Phó Doãn Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, thế là biết rồi mà cố ý phạm sai.
Rắn trườn trên cánh tay trần của anh, cảm giác lành lạnh trơn nhẵn vô cùng thoải mái, Phó Doãn Xuyên ngồi trên sofa xem phim, hôm nay khá nhàn.
Buổi trưa lúc dì đến nấu ăn thấy Dư Ý bị dọa sợ hết hồn, dì ấy biết chủ nhân nuôi thú cưng, nấu ăn cũng sẽ thêm một phần nhỏ, nhưng không ngờ lại là một con rắn lớn thế này, lười biếng trườn trên người Phó Doãn Xuyên, thấy dì ấy bèn ngẩng đầu lên thè lưỡi rắn đỏ tươi ra.
Nếu không phải lương công việc này vừa cao vừa nhàn, e rằng dì ấy sẽ từ chức ngay.
Cố gượng hai chân mềm nhũn, dì ấy nói với Phó Doãn Xuyên: “Cậu Phó, tôi, tôi nấu cơm xong rồi, tôi đi trước.”
Phó Doãn Xuyên đặt tay lên mặt bàn, tỏ ý Dư Ý bò xuống, anh gật đầu, dì ấy bèn cởi tạp dề ra đi ngay.
Trước nay Dư Ý không kén ăn, lên bàn cơm bèn chủ động trong bao lên đuôi bắt đầu ăn, Phó Doãn Xuyên lại chẳng buồn động đũa.
Hồi lâu anh đứng lên, cầm một cái đĩa trống đến, khều rong biển và sợi cà rốt trong thức ăn ra.
Món ăn xào chung, khều thế này không biết khều tới lúc nào.