Đúng lúc này, một video quảng cáo đồ ăn xuất hiện trên màn hình, ánh mắt Dư Ý sáng lên, cái đuôi vỗ vào cánh tay Phó Doãn Xuyên.
Phó Doãn Xuyên bị cậu vỗ thì có hơi đau, hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Ý dùng cái đuôi chỉ vào di động.
Phó Doãn Xuyên: “Muốn ăn cái này?”
Dư Ý gật đầu.
Phó Doãn Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Trước kia không phải anh chưa từng chụp những bộ phim cổ trang kỳ ảo, nên lúc này một suy đoán vớ vẩn hiện lên trong đầu anh, chẳng lẽ con rắn này đã thành tinh?
Dư Ý thấy Phó Doãn Xuyên không lên tiếng, cho rằng Phó Doãn Xuyên không muốn mua cho mình thì làm nũng, dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Phó Doãn Xuyên.
Cậu thầm phỉ nhổ bản thân, sao cậu có thể làm ra loại chuyện này chứ. Nhưng cậu vừa phỉ nhổ lại vừa an ủi chính mình, dù sao bây giờ cậu chỉ là một con rắn nhỏ, vì ăn mà lấy lòng chủ nhân một chút thì có làm sao.
Phó Doãn Xuyên nhấn thêm vào giỏ hàng: “Ngày mai ăn.”
Dư Ý vui vẻ đến vặn vẹo thân mình.
Phó Doãn Xuyên không kìm nén được cảm giác kỳ quái trong lòng, mở cameras được lắp trong phòng lên, không ngờ sau khi bật cameras lên lại hoàn toàn phản tác dụng.
Phó Doãn Xuyên cười tự giễu.
Buổi tối Phó Doãn Xuyên đặt cậu vào thùng giữ nhiệt, nếu con rắn này thật sự là yêu quái thì muốn lấy mạng anh trong lúc anh đang ngủ dễ như trở bàn tay. Anh vốn định giả vờ ngủ để xem buổi tối cậu sẽ làm gì nhưng thói quen và chất lượng ngủ mấy ngày nay quá tốt, khiến anh ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh lại phát hiện thấy cảm giác quen thuộc, Phó Doãn Xuyên thoáng mê mang rồi sắc mặt lập tức biến sắc, đột nhiên xốc chăn lên, quát: “Mày cút xuống cho tao!”
Dư Ý sợ tới mức giật mình. Lúc bị treo trên giá phơi quần áo còn tự kiểm điểm lại, sao bản thân lại bò lên chứ.
Có thể là do nhiệt độ mấy ngày nay giảm xuống, buổi tối cậu thấy lạnh nên muốn tìm một nơi ấm áp, dựa theo ký ức của tứ chi… Nhầm, là cơ thể, cậu không có tứ chi, bất giác bò tới trên giường của Phó Doãn Xuyên rồi lại tìm nơi cậu thấy thoải mái nhất.
Phó Doãn Xuyên đen mặt nhìn video được ghi lại. Đáng nhẽ anh không nên mềm lòng với con rắn ngu ngốc này, biết sai cái rắm, cứ như vậy mà có thể thành thì vận may cao đến mức nào chứ.
Anh định không cho cậu ăn cơm để cậu đói mấy bữa, nếu không sẽ không nhớ.
Nghĩ đến loại cảm giác kỳ quái lại thoải mái đó, sắc mặt Phó Doãn Xuyên lúc đỏ lúc đen, ngay sau đó lại cảm thấy bản thân đúng là tên biếи ŧɦái, không chỉ có tinh thần có vấn đề, mà bây giờ ngay cả phương diện ấy cũng có vấn đề. Một con rắn có thể làm anh thoải mái như vậy, hẳn là do lâu rồi anh không làm chuyện đó với người.
Điện thoại của Phó Doãn Xuyên chợt vang lên, cắt ngang suy nghĩ kỳ lạ của anh. Thì ra là Trình Viễn gửi đến danh sách nhân viên khách sạn và những người đặt phòng ngày hôm đó.
Anh nhấn tải xuống và giải nén.
Có thể vào ở khách sạn đó thì đều là những người giàu có, Phó Doãn Xuyên cẩn thận nhìn thông tin từng người một.
Chủ tịch tập đoàn XX… Không có hiềm nghi, vận động viên… Không có hiềm nghi. Đột nhiên Phó Doãn Xuyên khựng lại, ánh mắt dừng trên bức ảnh đính kèm bên tư liệu.
Trong ảnh là một thiếu niên với mái tóc màu trắng bạc, làn da ngăm đen, đôi mắt màu hổ phách hoàng kim, biểu tình nghiêm túc. Đây là một bức ảnh thẻ.
Phó Doãn Xuyên nhìn con rắn trắng vắt vẻo trên giá phơi quần áo, vừa khéo nó cũng đang nhìn sang đây.
Hai mắt nhìn nhau, đôi mắt giống màu với ảnh chụp thiếu niên trên máy tính bảng.
Đầu ngón tay Phó Doãn Xuyên trắng bệch, anh cúi đầu nhìn bức ảnh chứng nhận vô cùng nghiêm túc của thiếu niên, không giống con rắn của anh, thiếu niên trong ảnh có con ngươi tròn của người bình thường.
Ở dưới có kèm theo thông tin của thiếu niên: một trong số thành viên của nhóm nhạc nam FA, mới debut mấy hôm trước, trước khi được công ty ký hợp đồng là một nhóc nghèo lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.