Phó Doãn Xuyên đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại, di động nhắc nhở anh là còn hai mươi ba phút, Phó Doãn Xuyên ném di động sang một bên, tuy anh nói là một giờ nhưng rắn đâu có khái niệm thời gian.
Anh bảo Trình Viễn tìm cho anh một người giúp việc nấu ăn tới nấu cơm cho anh vào sáng, trưa và tối mỗi ngày.
Phó Doãn Xuyên rửa mặt xong thì cũng sắp đến thời gian đã đặt, anh mặc quần áo ở nhà vào rồi cởi trói cho con rắn trắng và đặt cậu lên bàn ăn.
“Mày đã biết sai chưa?” Phó Doãn Xuyên nắm đầu rắn hỏi.
Dư Ý gật đầu, đúng là cậu đã làm sai, nơi đó của nhân loại rất yếu ớt, là do cậu không cẩn thận.
Thấy cậu ngoan ngoãn nhận sai, Phó Doãn Xuyên vẫn có chút không thói quen. Sao lại ngoan ngoãn nghe lời vậy chứ. Nhưng ít nhất cũng chứng minh được làm như vậy là có hiệu quả. Thú cưng phải được huấn luyện, không thể bỏ qua lỗi sai của thú cưng.
Phó Doãn Xuyên đẩy một đĩa khoai tây thái sợi qua cho cậu: “Ăn cơm đi.”
Nhưng con rắn chỉ nhìn qua chứ không động đậy, Phó Doãn Xuyên dùng ngón tay chọc cậu: “Không phải thích ăn khoai tây nhất sao?”
Anh tưởng rằng vừa rồi treo Dư Ý như vậy khiến cậu bị thương nên nhấc lên quan sát vài lần.
Bề ngoài vẫn là vảy rắn màu trắng bạc, từng miếng vảy rõ ràng, lúc cậu không động đậy thì trông chẳng khác gì rắn giả.
Phó Doãn Xuyên lật qua lật lại thân rắn để tìm xem có chỗ nào bị thương hay không. Chợt con rắn trong tay anh xoay người, cơ thể lạnh băng linh hoạt trượt từ trên tay anh xuống.
Cậu không đi ăn cơm mà uốn éo trên bàn một hồi. Phó Doãn Xuyên ngây người, đây là đang làm gì vậy? Sắp lột xác ư?
Một lúc lâu sau, Phó Doãn Xuyên mới từ tư thế vặn vẹo của con rắn nhỏ mà nhìn ra gì đó, con ngươi của anh hơn to ra, nhìn con rắn dùng thân thể để tạo thành hình “trái tim” và chữ “Xuyên” . Hai hình dính liền ở bên nhau, hình trái tim xiêu vẹo nên ban đầu anh khó có thể nhận ra.
Phó Doãn Xuyên sửng sốt rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, sau đó cúi đầu chọc cái đuôi nhỏ của cậu, hỏi: “Sao thế, mày đang xin lỗi tao à?”
Dư Ý ngẩng đầu lên rồi gật gù vài cái, muốn liếʍ tay của Phó Doãn Xuyên nhưng nghĩ đến anh từng nói là có thói ở sạch nên lại rút về.
Nếu lúc này Phó Doãn Xuyên còn giận thì khi nhìn chữ “Xuyên” anh quyết định không phạt cậu nữa.
Anh nghĩ thầm, đúng là có cảm giác kỳ diệu thật, chẳng trách người ta nuôi thú cưng để giải tỏa căng thẳng. Chỉ là, có phải con rắn này quá thông minh không? Mặc dù Phó Doãn Xuyên không biết chỉ số thông minh của loài rắn cao bao nhiêu, nhưng động vật không dễ thuần hóa thì khả năng cũng có chút cao, con rắn này biết biến bản thân thành chữ để xin lỗi, còn biết tự đặt đồ ăn, cũng có thể nghe hiểu tiếng người, thật sự rất kỳ quái.
Phó Doãn Xuyên không quá yên tâm, nên lại nhờ người kiểm tra cameras của khách sạn, xem có những ai ra vào.
Thấy Phó Doãn Xuyên có vẻ không tức giận, Dư Ý mới yên tâm ăn cơm.
Phó Doãn Xuyên phát bức ảnh vừa chụp lên Weibo: Hôm nay làm tôi tức giận nên biến hình xin lỗi tôi.
“Ha ha, chú đáng yêu quá, còn bắt Nhị Tiểu làm thành như vậy hahaha...”
“Nhị Tiểu ngoan quá, bị như vậy mà không động đậy gì.”
“Hình như Nhị Tiểu đã lớn hơn nhiều rồi.”
......
Phó Doãn Xuyên nhìn đến đây mới nhớ ra bản thân muốn làm gì. Anh cầm lấy thước dây mà anh đã đặt ở bàn trà, làm con rắn nằm thẳng để đo. Thế mà đã dài bốn mươi lăm centimet, thoạt nhìn dài gấp đôi lúc mới được mang về.
Anh lướt web một hồi cũng không biết rốt cuộc cậu thuộc chủng loại gì.
Sau khi ăn xong Phó Doãn Xuyên nằm trên sô pha lướt video ngắn. Dư Ý quấn quanh cánh tay anh để xem cùng. Bây giờ cậu không có bất cứ phương tiện giả trí gì, chỉ có thể mượn tay Phó Doãn Xuyên để xem di động trong chốc lát.