Trở Thành Rắn Cưng Của Ảnh Đế

Chương 15

Trên trán Phó Doãn Xuyên nổi hai đường gân xanh, anh siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhị Tiểu!”

Dư Ý cảm nhận được hơi thở nguy hiểm thì tỉnh lại, hơi động đậy một chút lại nghe thấy tiếng thở dốc đầy kiềm chế của Phó Doãn Xuyên. Cậu ngáp một cái, tối hôm qua cậu chui vào chăn của Phó Doãn Xuyên, bò lên người anh mà ngủ. Cậu khác với những loại rắn khác, thích ở những nơi ấm nóng.

Nhiệt độ trên cơ thể Phó Doãn Xuyên rất thoải mái, cậu mới nằm một chút đã không kìm được mà ngủ.

“Nhị Tiểu lại đây.” Phó Doãn Xuyên nở nụ cười vặn vẹo, cố gắng làm cho giọng điệu dịu dàng.

Không hiểu sao Dư Ý lại nghe ra vài phần nguy hiểm nhưng cậu nghĩ lại là cậu vừa thức dậy, chưa chọc tới anh, có thể có nguy hiểm gì chứ.

Có lẽ là Phó Doãn Xuyên muốn cưng nựng mình thôi mà, haiz, ngoài của mình đúng là xinh đẹp hoàn mỹ lại mê người.

Dư Ý chậm rãi trượt xuống, Phó Doãn Xuyên không ngừng rêи ɾỉ nhưng cậu không để ý tới biểu cảm trên mặt Phó Doãn Xuyên, một đường bò qua cơ bụng tám múi lên đến tay anh.

Giây tiếp theo khung cảnh trước mắt xoay một trăm tám mươi độ, đầu của cậu hướng thẳng về phía mặt đất.

Không những thế cậu còn bị anh lắc qua lắc lại một hồi, đầu óc vốn không quá tỉnh táo do vừa mới dậy giờ lại càng thêm hỗn loạn. Biết có chuyện chẳng lành nhưng cậu không hiểu bản thân chọc tới chỗ nào của Phó Doãn Xuyên.

Cậu còn chưa kịp nghĩ ra bản thân làm sai cái gì thì đã bị vắt lên trên giá treo quần áo lạnh lẽo.

Dư Ý giãy giụa muốn chuồn đi nhưng Phó Doãn Xuyên lại dùng cơ thể cậu mà buộc thắt nút.

Phó Doãn Xuyên buộc xong cũng hơi giật mình, không biết con rắn đã lớn đến vậy từ khi nào, anh nhớ lần đầu tiên thấy cậu, cậu còn bé tẻo teo.

Thấy con vặn vẹo thân mình muốn xuống dưới, Phó Doãn Xuyên nhéo mạnh cái đuôi của cậu, nói: “Nếu mày đã làm sai thì phải bị phạt, treo ở đây một tiếng, nếu tao mà thấy mày tự trốn xuống thì...”

Phó Doãn Xuyên không nói nửa câu sau nhưng đã lộ rõ ý uy hϊếp trong câu nói, vì thế Dư Ý lập tức ngoan ngoãn hơn.

Đứng bên cạnh giám sát một hồi, thấy cậu ngoan ngoãn nên lúc này Phó Doãn Xuyên mới rời đi. Anh ra phòng khách lục tìm trong ngăn kéo, anh muốn tìm cái thước để đo xem con rắn đã dài bao nhiêu.

Đầu Dư Ý không ngừng trúc xuống dưới, cậu chú ý động tĩnh bên phía Phó Doãn Xuyên rồi thầm trộm lười biếng.

Thật ra cậu có thể tránh thoát nhưng cậu không dám, treo một giờ cũng không đau không ngứa nhưng nếu xuống dưới và bị Phó Doãn Xuyên phát hiện thì không biết đằng sau có cái gì đang chờ đợi cậu đâu. Chỉ là, đến giờ cậu vẫn không biết mình đã làm sai cái gì.

Cậu nhớ lại những chuyện cậu đã làm từ tối qua đến sáng nay, đầu tiên là bò ra khỏi thùng giữ nhiệt rồi chui vào ổ chăn, cơ thể anh quá ấm nên cậu không nhịn được mà ngủ thϊếp đi, sau đó cậu bị đánh thức và bò lên tay anh…

Khoan đã, cậu bò lên tay anh từ chỗ nào...

Cơ bụng... Lại dịch xuống phía dưới một chút là... Cơ thể Dư Ý đột nhiên cứng đờ.

Vãi!

Cái này thật sự không thể trách cậu, có lẽ tại vì đó là nơi ấm áp nhất, hơn nữa khi ngủ cậu thích quấn lấy cái gì đó nên theo bản năng quấn lên. Chẳng trách Phó Doãn Xuyên tức giận như vậy, sẽ không phải là cậu làm nó hỏng rồi chứ?

Nhưng ngay sau đó, Dư Ý đã gạt đi ý nghĩ này bởi vì ngoại trừ sắc mặt âm trầm thì Phó Doãn Xuyên không tỏ ra chút đau đớn nào, nhưng hẳn là cũng bị đau. Biết bản thân làm sai, Dư Ý càng thêm ngoan ngoãn, vắt óc suy nghĩ nên xin lỗi Phó Doãn Xuyên thế nào.

Nếu đã làm sai thì phải thừa nhận, bị đánh phải nghiêm túc nhận đánh. Đây là triết lý đời rắn mà Dư Ý đã rút ra được khi bị hùng phụ đánh tới lớn như bây giờ.

Phó Doãn Xuyên lấy một cây thước dây từ trong ngăn kéo ra, nhìn đồng hồ thấy mới qua bảy phút, anh tìm một vị trí ở phòng khách có thể quan sát giá treo quần áo, thấy cái “nút thắt” kia vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn nhận phạt khiến cơn giận trong lòng anh nguôi đi không ít.