Phó Doãn Xuyên đẩy đĩa khác đến trước mặt Dư Ý: “Tao tự làm chậm quá.”
Dư Ý bò đến cạnh Phó Doãn Xuyên, dùng đuôi đẩy điện thoại anh sang, quấy lấy đứa đến trước mặt Phó Doãn Xuyên, nhận diện khuôn mặt mở khóa, mở nhật ký cuộc gọi tìm số điện thoại dì giúp việc cho Phó Doãn Xuyên.
Cậu dùng đuôi gõ gõ hai cái ý bảo Phó Doãn Xuyên gọi điện, không thích ăn thì nói với dì ấy, mắc gì đợi làm xong rồi khều ra.
Phó Doãn Xuyên nhìn điện thoại, không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu: “Ý gì?”
Đuôi Dư Ý gõ cạch cạch lên bàn, chỉ món ăn, rồi chỉ số của dì giúp việc.
Phó Doãn Xuyên vờ như không thấy, không hiểu ý cậu, giơ tay lấy điện thoại lại quay sang ném lên sofa, cảnh cáo Dư Ý: “Ăn cơm không được dùng điện thoại.”
Dư Ý: …
Dư Ý lại chẳng nhìn ra được người này đang cố ý hay anh ngốc thật, nhưng rắn ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu, nhận lệnh giúp anh khều mấy thứ vốn chẳng biết anh có thích ăn không.
Ban đầu Phó Doãn Xuyên vẫn giúp cậu, bây giờ chỉ chống cằm, không biết lấy điện thoại từ đâu ra, đang ngồi chụp ảnh.
Dư Ý thầm tự an ủi bình thường ăn cơm chùa cũng phải làm chút gì đó, mãi đến khi đồ ăn nguội rồi cậu mới khều xong thức ăn.
Nhưng thức ăn nguội rồi sẽ không khiến Phó Doãn Xuyên ý thức rằng chuyện này không hợp lý, anh chỉ chê Dư Ý làm chậm quá, ngày nào cũng giao nhiệm vụ cho cậu để cậu luyện tốc độ, không đến mức ngày nào cũng ăn cơm nguội.
Dư Ý vừa mắng vừa lựa mớ châu báu Phó Doãn Xuyên lôi từ trong tủ ra, gom trân châu lại một mớ, kim cương gom thành một đống, vàng gom lại một đống, đợi cậu lựa xong, Phó Doãn Xuyên cầm đồng hồ đếm giây nhẩm thời gian: “Bốn mươi ba phút hai mươi tám giây, chậm quá, đợi mày làm xong thì cơm canh chẳng ngon lành gì nữa.”
Sau đó gom đồ lại thành một đống, làm tới làm lui.
Dư Ý cảm thấy mình sắp điên rồi, nếu biết sớm có kết cục thế này, thà đi với nhân viên khách sạn còn hơn, chết ở ngoài còn hơn bây giờ.
Dư Ý mắng thầm, động tác càng luyện càng nhanh, thời gian ngày càng ngắn, có hiệu quả khiến Phó Doãn Xuyên phấn khích hơn.
Dư Ý ôm hận, càng nghĩ càng tức, nửa đêm lén bò ra liếʍ cốc nước của Phó Doãn Xuyên.
Mẹ nó chứ, mắc chứng sạch sẽ à, uống nước bọt của ông đây đi, ha ha ha ha… khụ khụ khụ…
Dư Ý liếʍ đến mức hơi khô cổ, lại bò về uống hai ngụm nước, để có thể tận mắt thấy được Phó Doãn Xuyên uống nước dính nước bọt của mình, Dư Ý dậy rất sớm.
Ly nước đặt trên tủ đầu giường cạnh Phó Doãn Xuyên, cậu bò ra khỏi thùng giữ nhiệt trợn mắt trông chừng.
Mấy ngày nay cậu đều không chế không bò lên người Phó Doãn Xuyên, tránh lúc ngủ lại vô thức tìm chỗ thoải mái rồi đội nồi gì nữa.
Cậu ngáp một cái, bây giờ thức dậy cũng không sao cả, trượt khỏi thùng rơi lên giường thoải mái, thoải mái đến mức thở phào, cậu cũng muốn ở trên giường thế này, Phó Doãn Xuyên lại lừa cậu bằng cái thùng nát kia.
Chóp đuôi vừa chui vào chăn đã chạm lên làn da ấm áp của Phó Doãn Xuyên, trong lòng Dư Ý có hai chú bé đang tranh cãi, một chú nói nằm trên người anh một chút cũng không sao, chú còn lại nói lỡ đâu ngủ luôn thì sao, chắc chắn Phó Doãn Xuyên dậy sẽ phạt cậu.
Biểu cảm trên mặt rắn thay đổi xoành xoạch như người, cuối cùng len lỏi vào theo kẽ hở kia.
Dư Ý trườn trên ngực Phó Doãn Xuyên, cậu hài lòng dán lên đấy theo nhịp thở phập phồng của anh.
Ấm áp quá, thoải mái quá.
Rắn chịu đựng được một lúc vì quá buồn ngủ mà hoàn toàn quên mất chuyện mình phải làm.
Phó Doãn Xuyên mơ một giấc mơ, dường như anh đang chìm trong biển, trong khoang mũi toàn là nước, không thể thở được, cơ thể càng ngày càng nặng.
Đây là cảm giác tử vong ư? Cơ thể không khống chế được, nhưng ý thức lại cực kỳ rõ ràng, rất khó chịu, bởi vì không thể hít thở, nên phổi truyền đến cảm giác trướng đau.