Khoảng cách không đến một tấc, nhưng con rắn nhỏ đã cố gắng hết sức cũng không vượt qua được. Nhân viên khách sạn cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phó Doãn Xuyên không muốn tranh giành với anh ta.
Dư Ý gấp đến độ quýnh lên, tên nhân viên này vẫn luôn kéo cậu về sau, còn thiếu một chút nữa. Mắt thấy Phó Doãn Xuyên chuẩn bị rút ngón tay lại, cậu nảy ra ý tưởng, thè lưỡi ra liếʍ đầu ngón tay của Phó Doãn Xuyên hai cái.
Sắc mặt của Phó Doãn Xuyên lập tức tối sầm, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, bên trên vẫn còn dính thứ nước trong suốt.
Là nước bọt, thật kinh tởm, anh muốn đi rửa tay ngay lập tức.
Dư Ý ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên khách sạn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi lè lưỡi ra.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, nhân viên khách sạn cảm thấy có gì đó không ổn, không biết có nên rời đi hay không.
Phó Doãn Xuyên không nhịn được nữa, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, giọng nói phát ra từ kẽ răng: "Để nó xuống đi, nếu nó không phải thú cưng của người khác thì tôi nhận nuôi nó."
Nhân viên khách sạn sửng sốt nhưng vẫn không bỏ xuống: "Cậu Phó, con rắn này rất nguy hiểm, tôi khuyên cậu không nên..."
Phó Doãn Xuyên không muốn giao tiếp với nhiều người như vậy: "Vừa rồi anh nói nó đến răng còn chưa mọc sao, giờ lại bảo nguy hiểm?" Nguy hiểm nhất chính là nó liếʍ lung tung, cảm giác vừa ghê tởm vừa trơn trượt vẫn còn trên đầu ngón tay anh.
Nhân viên hơi do dự, không biết lấy lý do gì để khuyên can vị ảnh đế bốc đồng này: "Cậu Phó, mấy con rắn nhỏ hầu như đều có nọc độc, giữ nó bên người thật sự không an toàn, hay là để tôi..."
Vẻ mặt dịu dàng lịch thiệp thường thấy trên mặt Phó Doãn Xuyên đang có dấu hiệu rạn nứt, trên trán nổi lên hai đường gân, anh thật sự thấy rất phiền khi có người cứ tranh qua cãi lại với mình, anh không muốn lặp đi lặp lại mãi một câu nói.
"Tôi đã nói rồi, tôi muốn con rắn này, anh nghe không hiểu à?" Anh cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng cũng sắp đến bờ vực sụp đổ, tốt nhất là người này không nên chọc tức anh.
Nhưng khi đối mặt với tiền bạc, con người luôn có một thứ dũng khí vô hình, sắc mặt nhân viên cũng trở nên hơi hung dữ, miếng ăn đến miệng sao có thể buông tay, siêu sao này trong tay có đến hàng trăm nghìn tệ thậm chí còn lên đến hàng triệu tệ, sao còn muốn tranh giành với anh ta?
"Cậu Phó, lúc đầu cậu cũng đâu có nói con rắn này là của cậu. Nếu đã tìm thấy trong khách sạn thì nó chính là đồ của khách sạn chúng tôi..."
Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phó Doãn Xuyên, sau khi nói xong thì nuốt nước bọt.
Có ai lại không biết Phó Doãn Xuyên, ngay cả mẹ anh ta cũng là fan cuồng của người đàn ông này.
Tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng, giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi. Anh là thiên tài bẩm sinh về diễn xuất, gia thế có vẻ vô cùng hiển hách, tuy vẫn chưa tiết lộ nhưng ở cái giới giải trí này có cái gì gọi là bí mật, từ đó cho thấy gia đình anh rất phi thường.
Nhưng giờ đây người có gương mặt u ám, ánh mắt đáng sợ, thiếu kiên nhẫn đang ngước lên nhìn anh ta cũng chính là Phó Doãn Xuyên.
Phó Doãn Xuyên nghe được lời này thì đột nhiên bật cười, khác với nụ cười nhân viên khách sạn thường thấy trên TV, mang theo một cảm giác kỳ quái khó tả.
"Anh có thân phận gì, cũng xứng nói điều kiện với tôi, tôi nói nó là của tôi thì chính là của tôi, hiểu chưa?"
Giọng nói của Phó Doãn Xuyên trầm thấp, tròng mắt lập tức vằn lên tia đỏ, đồng tử giãn ra, gân xanh trên tay nổi lên, nhìn hơi điên, không giống người bình thường.
Nhân viên khách sạn nhất thời bị Phó Doãn Xuyên dọa sợ, lùi về sau hai bước.
Đúng lúc này, Dư Ý dùng hết sức thoát khỏi tay anh ta, chạy đến dưới chân Phó Doãn Xuyên, mặc dù Phó Doãn Xuyên khác hoàn toàn với những gì cậu biết, nhưng so với ánh mắt tham lam của nhân viên khách sạn thì bây giờ Phó Doãn Xuyên là sự lựa chọn tốt nhất.