Trong lúc chờ đợi tin tức, Phó Doãn Xuyên không khỏi liếc nhìn con rắn hai lần. Nó dường như không được thoải mái cho lắm, cứ cọ tới cọ lui trên mặt đất mãi.
Phó Doãn Xuyên thay đổi vị trí, muốn nhìn lại đôi mắt của nó, nhưng lại không thấy được cặp hổ phách màu hoàng kim đó.
Anh cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm, đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau khi xác định con rắn không chạy thoát, Phó Doãn Xuyên đi ra mở cửa.
Nhân viên mặc đồng phục khách sạn chắc chắn biết đến Phó Doãn Xuyên, sau khi cửa mở ra, hai mắt người kia sáng lên: “Xin chào ngài Phó, tôi là nhân viên của khách sạn.”
Phó Doãn Xuyên cau mày, cử nhân viên khách sạn đến làm gì thế?
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Phó Doãn Xuyên, nhân viên mỉm cười nịnh nọt: “Nhà tôi có nuôi hai con rắn, tôi biết một chút về chúng, ngài có thể cho tôi xem trước được không?”
Phó Doãn Xuyên lùi lại hai bước: “Nó bị tôi nhốt vào thùng rác.”
Nhân viên bước tới, sau khi anh ta nhìn vào cái lỗ nhỏ trên thùng rác rồi giở cái thùng rác lên, nhanh chuẩn tóm lấy con rắn nhỏ trước đôi mắt kinh ngạc của Phó Doãn Xuyên.
Phó Doãn Xuyên hỏi: “Nhỡ nó có độc thì sao?”
Nhân viên khách sạn cầm con rắn nhỏ màu đen trong tay, vẻ mặt có chút hưng phấn, lúc nói chuyện với Phó Doãn Xuyên cũng không nhìn anh, có điều vẫn bóp đầu con rắn đưa cho Phó Doãn Xuyên xem. : “Nó không có răng.”
Hơn phân nửa là thú cưng rồi, chủ nuôi sợ lúc người khác sờ nó bị cắn phải nên mới nhổ răng đi đây mà.
Lần này kiếm được lời rồi, nhân viên khách sạn nhìn đôi mắt hoàng kim hiếm có của con rắn nhỏ trong tay, trong lòng đang nghĩ lát nữa làm sao để chào giá. Vừa rồi quầy lễ tân gọi điện tới hỏi qua, không có ai mang theo thú cưng như vậy cả, mà chất lượng con rắn này lại là độc đáo. Chắc chắn có thể được bán với giá cao.
“Ngài Phó, tôi mang con rắn này đi nhé?” Nhân viên khách sạn nắm chặt con rắn trong tay, lịch sự chào tạm biệt Phó Doãn Xuyên. Bây giờ anh ta chỉ muốn rời đi thật nhanh, sau đó chụp ảnh con rắn rồi cho vào nhóm chờ “đại gia” đến “hốt” ẻm đi.
Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, tự nhiên có thể cảm nhận được ý tốt cũng như ý định xấu, lòng tham trong mắt người đàn ông này quá rõ ràng. Cậu biết rất rõ sau khi bị anh ta bắt đi sẽ phải đối mặt với điều gì, vì vậy càng vùng vẫy kịch liệt. Phó Doãn Xuyên bây giờ là sự lựa chọn tốt hơn người nhân viên khách sạn này nhiều, thế là cậu ra sức cố gắng hướng thân thể về phía Phó Doãn Xuyên.
Đôi tay của nhân viên nắm chặt lấy bảy tấc của Dư Ý, cậu không thể thoát ra được, chỗ bị nắm chặt rất đau đớn.
Nhân viên khách sạn bây giờ nôn nóng đến mức không thèm nói chuyện với Phó Doãn Xuyên nữa rồi: "Ngài Phó, nếu như ngài không còn căn dặn gì nữa thì tôi xin phép đi nhé.”
Phó Doãn Xuyên đang định đáp ứng, lại cúi đầu vừa hay đối diện với cặp mắt màu hoàng kim kia. Anh từ trong mắt con rắn này thấy được cảm xúc giống như người, dường như nó đang cầu cứu anh, bèn cong môi hỏi: “Sao vậy, muốn tao nhận nuôi mày à?”
Phó Doãn Xuyên nổi lên ý xấu, vươn ngón tay về phía con rắn: “Muốn tao nhận nuôi mày thì cọ một cái đi.”
Vị trí này dù thân rắn có nằm ngang cũng không với tới được, anh cũng không có ý định muốn nuôi con rắn này, chẳng qua nhìn thấy cảm xúc trong mắt nó rất thú vị mà thôi.
Chỉ là anh nghĩ tới đây thì cười khẽ, rắn làm sao có thể hiểu được tiếng người?
Nhưng trong giây tiếp theo, con rắn bị giữ chặt bắt đầu vặn vẹo cơ thể và cố gắng đẩy về phía anh.
Phó Doãn Xuyên khẽ run, nó thật sự có thể hiểu được sao?
Anh nhìn vào đôi mắt hoàng kim đó, đúng là một con rắn ngu ngốc mà, anh chỉ là muốn nhìn dáng vẻ đau khổ giãy giụa của nó khi nghĩ rằng có hy vọng mà thôi.