Lúc cậu đang suy nghĩ, cơ thể nhẹ bẫng đi, giọng nói trầm thấp của Phó Doãn Xuyên vang lên trên đầu: "Không thể để mọi sự cố gắng của mày trở nên vô ích, từ nay mày sẽ là thú cưng của tao, rắn đen nhỏ."
Dư Ý nghe vậy thì rùng mình, e rằng cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng.
Phó Doãn Xuyên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, mãi lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, anh dùng tay còn lại xoa thái dương, đầu đau dữ dội, nhưng tay anh bẩn, và con rắn cũng bẩn.
Anh cầm Dư Ý vào nhà vệ sinh, đưa tay về phía vòi nước để cọ rửa.
Mãi cho đến khi Dư Ý thấy mình mẩy đau nhức, Phó Doãn Xuyên mới tắt vòi nước, bỏ qua cho cậu.
Phó Doãn Xuyên cầm Dư Ý, lục lọi trong phòng mất một lúc, cuối cùng tìm được một chiếc cốc lớn, lật úp nó xuống.
Anh cũng không phải đột nhiên nổi hứng, bác sĩ khuyên anh nên nuôi thú cưng, nhưng anh là người bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, chó mèo rụng lông, anh không chấp nhận được. Nhưng rắn thì anh chưa nghĩ tới bao giờ, dù sao nghe tên cũng không phải loại thú cưng có thể giải tỏa căng thẳng, nhưng hành vi vừa rồi của con rắn lại khiến anh cảm thấy hơi thú vị.
Con rắn này có một đôi mắt rất đẹp, thân rắn đen như mực, lần đầu nhìn thấy nó anh còn tưởng có người ị lên giường, thật không hiểu nổi vì sao nhân viên khách sạn lại coi nó như thứ gì đó quý giá lắm, chẳng lẽ trong thế giới của loài rắn thì nó có hình dáng khá đẹp?
Phó Doãn Xuyên đang tìm một chỗ trong phòng để bố trí chỗ ở cho nó, thấy con rắn nhỏ cuộn mình lại trong cốc, Phó Doãn Xuyên gõ nhẹ chiếc cốc một cái.
Dư Ý đang thiu thiu ngủ đột nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai vang lên, cậu giật mình, hé mắt ra thì thấy nụ cười tà ác của người nọ.
Dư Ý nghiêng đầu, cậu thừa hưởng nhiều điểm từ cha, đôi mắt rắn không được tốt lắm, nhưng lúc này Phó Doãn Xuyên đang dí mặt vào chiếc cốc nên cậu vẫn có thể nhìn rõ.
Dù cho đi đến chỗ nào cậu cũng nhìn thấy biển quảng cáo của người đàn ông này, từ người đại diện, bạn cùng nhóm cho đến người qua đường, ai cũng bàn tán về anh, cậu không ngờ họ sẽ gặp nhau như thế này.
Gương mặt của người này rất phù hợp với thẩm mỹ của con người, sống mũi cao, mái tóc rủ xuống trán, đôi môi mỏng, mắt hơi dài, trên màn ảnh luôn nở nụ cười ấm áp, nhìn giống hình mẫu người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có giáo dục, nhưng bây giờ trong mắt anh không có chút cảm xúc gì, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo cho người ta một cảm giác u ám, chỉ là khác về thần thái nhưng lại nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau.
Dư Ý không phải con người nhưng cậu vẫn phải thừa nhận Phó Doãn Xuyên rất đẹp trai, ngay cả trong thế giới nhân thú của bọn họ, anh cũng thuộc diện có ngoại hình đẹp.
Cậu và Phó Doãn Xuyên nhìn nhau một lúc, cuối cùng vì quá mệt mỏi nên cậu cuộn tròn người lại.
Phó Doãn Xuyên chắc chắn sẽ không gϊếŧ cậu, trải qua thời kỳ lột xác, cậu không cảm thấy sợ gì nữa.
Hiếm khi gặp được một thứ đồ chơi hiếm thấy, Phó Doãn Xuyên vẫn đang trong giai đoạn hứng thú với nó, chơi chưa đủ nên không muốn để nó ngủ, thế là anh gõ hai cái vào thành cốc, nhưng cái viên tròn tròn bên trong không nhúc nhích.
Phó Doãn Xuyên nhíu mày, đừng nói là nó nhỏ quá nên bị hành hạ một chút đã chết rồi chứ.
Tuy chỉ là đồ nhặt được nhưng Phó Doãn Xuyên vẫn còn hứng thú, anh cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó cầm điện thoại lên, lấy con rắn ra.
Khi đến nơi, anh nhớ ra Trình Viễn nói đây là quê của anh ta, xin anh nghỉ phép để về thăm mẹ.
Có mẹ thật tốt, Phó Doãn Xuyên thầm thở dài.
Rắn không phải thú cưng thông thường, Phó Doãn Xuyên chạy đến mấy bệnh viện nhưng đều không tìm được bác sĩ thú y nào có thể chữa bệnh cho nó.
Anh ngồi trong xe taxi, nhìn cái cục nhỏ trong cốc thủy tinh, giơ tay lên nhưng lúc đến gần tấm kính thì thu tay lại.