Kể từ khi theo Kỳ Thư về nhà, Tề Vị An được sống một cuộc sống giống như tuần trăng mật, ngày nào cũng cảm thấy choáng váng, trong mắt có đầy sao.
Không có bất kỳ lời nhắc nhở nào từ người đại diện, anh bắt đầu tự mình vẽ truyện tranh khi ý tưởng dâng trào.
Thỏ con không còn khóc đỏ mắt nữa, mà đã tìm được người bạn tốt là chú gấu nhỏ và hai người lại làm hòa như trước.
Chú chó con đi lạc không còn bị ướt sũng dưới mưa một cách đáng thương mà được cô gái tốt bụng đưa về ngôi nhà ấm áp.
"Star Love Comics" cũng đã tiếp tục cập nhật, vào hôm thứ Hai, anh vẽ một bức tranh hai người cùng nhau đi bộ và đăng lên.
"Đây là đã tái hợp à?" Phần bình luận suy đoán.
"Họ đã quay lại với nhau từ lâu rồi". ID người dùng "ranhsudoi" bình luận.
"Hãy thể hiện tình cảm nhiều hơn đi, tụi tới thích lắm".
"Có vẻ như họ là một sự kết hợp hoàn hảo".
"Có thể suy đoán rằng cả hai đang trong khoảng thời gian rất hạnh phúc".
Tề Vị An chọn mấy dòng chúc phúc, nghiêm túc đáp “Cám ơn”.
Sau đó, vào hôm qua anh vẽ một bức tranh biếm họa hai người nằm trên giường, vợ anh không hề hở hang, được anh dùng chăn quấn chặt trong vòng tay, chỉ để lộ phần sau đầu, vai của chính anh lộ ra, có vết xước trên cổ và có đầy dấu “dâu tây” trên đó.
Sau khi được đăng lên, không khí của khu vực bình luận đã hoàn toàn thay đổi.
"Đây đích thị là cuộc sống mơ ước".
"Lừa được anh ấy lên giường rồi?"
"Mọi người có để ý chi tiết không? Cậu ấy rất bảo vệ. Thậm chí còn không để lộ tay của vợ mình."
"Tôi thực sự không ghen tị, không hề" phía sau là icon ಥ‿ಥ, người dùng id "iuiu thienthien" bình luận.
Cuối tuần, hai người cùng nhau trong phòng làm việc.
Một bên là người đã ngủ gục trên những cuốn tài liệu chuyên môn, một bên là người đang chăm chú vẽ với những cuốn truyện tranh đầy màu sắc, khung cảnh trông lạ lùng nhưng lại hài hòa.
Kỳ Thư thức giấc, không hiểu sao thời gian này bản thân lại dễ ngủ và ngủ nhiều như vậy.
Ngửa cổ nhìn người đang cẩn thận phác họa trong góc bàn bên cạnh, rồi chậm rãi nhẹ chân đi ra phòng bếp rửa một ít trái cây.
Cô muốn hỏi anh có ăn quả việt quất không, nhưng lại không muốn quấy rầy sự tập trung của anh, nên cô đứng lùi lại và lặng lẽ quan sát, tận hưởng ưu tiên đọc truyện tranh mùa sau.
Cô chủ của chú chó hoang rất tốt bụng và xinh đẹp, phong cách vẽ tranh của anh luôn đơn giản nhưng anh không ngần ngại sử dụng tất cả các kỹ thuật để thể hiện nhân vật này, đẹp đến mức tóc trên trán bị thổi tung theo gió cũng thành một vòng cung hoàn hảo.
"Anh vẽ nãy giờ rồi, có muốn nghỉ ngơi chút không?" Kỳ Thư đưa trái cây qua, thấy mắt anh liền sáng lên.
Anh đặt bút xuống, ôm lấy eo cô và dụi cái đầu vào người cô, “Vợ."
Hai người đều dùng chung dầu gội và sữa tắm, nhưng vợ luôn có mùi thơm hơn anh.
"Nếu mệt thì ngày mai hãy vẽ." Cô xoa đầu anh, người già xưa nói, người tóc xoăn có tính tình đặc biệt bướng bỉnh, nhưng anh lại rất nghe lời.
"Anh sẽ nấu ăn cho em."
“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi.”
Nấu nướng tốn rất nhiều công sức, Tề Vị An bận vẽ, còn phải nấu ba món một canh cho cô, sao có thể chịu nổi chứ?
“Được rồi, vợ muốn ăn gì?”
"Lẩu?"
"Được ~"
"Hay cá nướng?"
"Được, được ~"
“Hay là bún đậu?”
“Được luôn ~”
Tề Vị An thực sự rất dễ chăm sóc, anh không bị dị ứng hay kén ăn và thích ăn mọi thứ, anh còn có thể mặc áo phông trắng vào mùa xuân, mùa hè, mùa thu và cả mùa đông.
Sau này được Kỳ Thư mua quần áo, cô mới giúp anh phối đồ và thay đổi phong cách ăn mặc.
Bên ngoài đang là tháng Tư, thời tiết càng ngày càng ấm áp, hai người nắm tay nhau đi xuống một quán ăn kiểu cổ điển cách đó một con phố.
Nhân viên bảo vệ ở cổng khu chung cư đang được đào tạo, đội trưởng đang dạy người mới làm quen với khuôn mặt của một số chủ sở hữu để nữa liệu có thể được vào hay không.
"Người đó là cư dân của tòa nhà 8. Anh ấy có một con trai và một con gái. Người anh ấy đang đi cùng là con gái của anh ấy."
"Ồ, Tòa nhà 8."
"Bên kia là tòa nhà số 10. Người đẩy xe lăn là con gái bà ấy, người làm việc dẫn chương trình dự báo thời tiết trên đài truyền hình."
"Đã nhớ rõ, thảo nào trông quen quen."
"Nhớ bảo vệ sự riêng tư của họ, đừng nói cho ai biết."
“Đã hiểu.” Chàng trai quay người lại, nhìn thấy Kỳ Thư và Tề Vị An nắm tay nhau đi ra ngoài, "Còn cặp đôi này?”
"Cô ấy là chủ tòa nhà số 7, hẳn là làm trong công ty lớn."
“Còn người bên cạnh?”
Bảo vệ trưởng nghiêng đầu, ông không biết người đàn ông này làm gì, chỉ biết mỗi buổi chiều đều ra ngoài mua đồ và nấu ăn cho vợ.
"Họ ở chung, cậu ta là một người chồng mẫu mực."
“Ồ” Chàng trai trẻ gật đầu.
“Người chồng mẫu mực” gắp cho vợ miếng thịt, rồi nhấp một ngụm cháo.
"Bản thảo anh có phải nộp vào cuối tháng này không?" Kỳ Thư hỏi, gần đây cô cảm thấy hơi khó chịu khi thấy Tề Vị An phải ngồi trước bảng vẽ tới hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày.
"Có, bởi vì năm ngoái đã bị hoãn lại nên anh muốn ra mắt sớm nhất mùa này."
Kỳ thật cũng không có ai thúc giục anh, người đại diện của anh rất vui mừng khi anh bắt đầu vẽ lại. Chính anh cảm thấy năm ngoái bản thân đã không đáp ứng được sự mong đợi của độc giả, cảm thấy rất có lỗi.
Dù không nói ra, nhưng Kỳ Thư đoán rằng chuyện này có liên quan đến mình.
“Ăn nhiều thịt để bổ sung năng lượng cho cơ thể.” Cô gắp cho anh một miếng thịt heo luộc.
Mặc dù Tề Vị An không thông minh hơn ai nhưng anh cực kỳ có trách nhiệm.
Anh trân trọng tình yêu thương của người hâm mộ dành cho mình, và cố gắng sống xứng đáng với tình yêu thương đó.
Truyện tranh Thiên Thiên mùa mới nhất vừa được xuất bản, Tề Vị An trước hết đưa cho Kỳ Thư hai bộ, ôi, phải chịu thôi, vợ rất mê anh.
Kỳ Thư nằm trên sô pha, gối lên đùi Thiên Thiên đọc truyện tranh của Thiên Thiên, cảm thấy hạnh phúc gấp đôi.
Cô chia sẻ quảng cáo của Thiên Thiên lên tài khoản mạng xã hội của mình, Lâm Hân không biết mà hỏi tài khoản của cô có phải bị hack không.
Cô nói không phải bị hack, chỉ là vô tình cưa đổ được thần tượng của mình, cô ấy sao mà biết được loại hạnh phúc này.
"Cuộc bỏ phiếu cho buổi ký tặng năm nay đã bắt đầu, em vừa mới cho anh một phiếu bầu."
“Hả?” Tề Vị An căng thẳng.
"Anh không muốn đi à?"
"Không...”
Kỳ Thư ngẩng đầu lên, thấy rõ vẻ bối rối trên mặt anh. "Sao vậy?"
“Anh sợ...” Anh thật lòng thừa nhận.
"Sợ gì? Sợ người khác không thích mình?" Kỳ Thư ngồi dậy ôm mặt anh, "Thiên Thiên, người hâm mộ vẫn luôn yêu thích những tác phẩm truyện tranh anh đã vẽ, và họ yêu thích luôn cả bên trong tâm hồn của anh. ”
Tề Vị An nhìn vào mắt vợ, nhìn cô truyền đạt sự tin tưởng và động viên qua ánh mắt của mình.
"Nếu anh không muốn xuất hiện thì em tôn trọng quyết định của anh, nhưng nếu được gặp người hâm mộ và đối mặt với bọn trẻ, thì em ủng hộ anh nên thực hiện bước đi này một cách thật mạnh mẽ."
Có thể thấy từ buổi ký tặng năm ngoái, anh rất muốn gặp gỡ người hâm mộ nhưng lại sợ họ thấy được con người thật của mình nên đã đeo mặt nạ.
"Nếu... họ biết, liệu họ có còn thích anh không?"
"Hãy tin em, họ không chỉ thích Thiên Thiên, mà còn cả Tề Vị An. Bởi vì bên trong Thiên Thiên là Tề Vị An mà."
Cô đã đọc hết truyện tranh của anh và cô tin rằng những đứa trẻ thích những bộ truyện tranh này sẽ là những đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Trong mắt Tề Vị An lóe lên một ngọn lửa nhỏ, anh muốn thoát ra, thoát ra khỏi cái l*иg bệnh tật nhốt lại, thoát ra khỏi sự khó khăn này.
“Nếu thất bại thì sao?"
"Vậy thì chúng ta vẫn đứng ở vị trí ngày hôm nay. Em vẫn yêu anh, cha và anh trai anh cũng sẽ luôn yêu thương anh."
"Được!"
Tình yêu là phần thưởng dành cho những người mạnh mẽ, và những người được hưởng sự yêu thương to lớn sẽ có thể khám phá thế giới một cách mạnh mẽ hơn.
Cùng ngày với năm ngoái, lần này Kỳ Thư và Tề Vị An cùng nhau đứng bên ngoài trung tâʍ ɦội trường.
“Em sẽ đợi anh ở dưới sân khấu.” Cô ôm chặt lấy anh, truyền sức mạnh cho anh, rồi quay người đi vào.
Bên dưới đầy trẻ em và khán giả trẻ tuổi, Kỳ Thư ngồi giữa họ, nhìn chăm chú vào cánh cửa bên cạnh sân khấu.
"Bây giờ chúng ta xin được mời Thiên Thiên, tác giả cuốn "Động vật biết nói". Người dẫn chương trình lên tiếng, giới thiệu thật lớn.
Tề Vị An mở cửa, mặc áo phông trắng bước lên sân khấu, nhìn những khán giả đáng yêu dưới sân khấu trong đó có Kỳ Thư đang mỉm cười với anh.
"Xin chào mọi người, tôi là Thiên Thiên."
"Anh Thiên Thiên!"
"Chào anh!"
"Cậu ấy trông thật đẹp trai."
"Anh Thiên Thiên đẹp trai quá, em muốn ôm anh quá ~"
Một cô bé dang đôi tay nhỏ bé định lên sân khấu nhưng được bố mẹ kịp thời giữ xuống ghế khiến các phụ huynh khác phải bật cười.
Kỳ Thư nhìn người đàn ông đang giao lưu với mọi người trên sân khấu, những câu đầu anh hơi lắp bắp, nhưng một lát sau đã trở nên trôi chảy.
Áo phông trắng tinh, ánh mắt sáng ngời, ánh đèn trên sân khấu tắt dần, một ngôi sao sáng đứng trước mặt mọi người.
Không cần phải trốn tránh, các ngôi sao sinh ra đều có ánh sáng của riêng mình.
“Những khán giả đáng yêu hãy xếp hàng ngay ngắn và thẳng hàng để nhận chữ ký nào.” Người chủ trì hội trường hớm hĩnh duy trì trật tự.
"Cảm ơn anh Thiên Thiên~"
"Anh Thiên Thiên, em ôm anh một cái được không?" Cô bé vừa muốn được ôm cuối cùng cũng tới lượt, mở rộng đôi tay bé nhỏ của mình ra lần nữa.
"Xin lỗi.." Người phụ huynh xin lỗi, định ngăn bé lại.
“Đương nhiên là được.” Anh bất ngờ quỳ xuống, ôm lấy cô bé đáng yêu.
"Yeah ~"
“Con bé mê trai này.” Người cha mỉm cười, gật đầu cảm ơn rồi bế cô bé đi.
"Anh Thiên Thiên, anh có thể viết thư cho Momo được không?"
“Được thôi.” Anh viết trên trang tiêu đề của cuốn truyện tranh, “Dành cho người bạn nhỏ Momo dễ thương, cảm ơn bạn đã tới đây gặp mình."
“Cảm ơn Thiên Thiên." Cậu bé vui vẻ nhảy lên ôm cuốn truyện trên tay chạy về phía bố.
"Anh Thiên Thiên, anh có thể ký tặng cho em được không?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tề Vị An ngước nhìn Kỳ Thư, cười nụ cười tươi nhất trong ngày hôm nay, mở trang tiêu đề của truyện tranh và viết "Gửi Kỳ Thư, mình chúc bạn có một thanh xuân tươi đẹp. Thiên Thiên", quay mặt sau của tờ giấy viết "Gửi vợ anh, mong chúng ta có một tương lai thật hạnh phúc bên nhau. Tề Vị An".
Anh đưa cuốn truyện cho cô bằng cả hai tay, cuốn truyện tranh yêu thích dường như được chuyển đến tay Kỳ Thư như trước đây theo thời gian.
Cuộc sống không chỉ có tình yêu, cô có cả sự bình yên của mình bên đời.
HOÀN