Ba ngày sau, Kỳ Thư mang theo một số túi quà lái xe đến nhà họ Tề, thật xấu hổ khi nói rằng đây là chuyến thăm chính thức đầu tiên sau khi bắt con người ta đi.
Mọi người giúp việc trong nhà họ Tề đều lén nhìn vị hôn thê của thiếu gia, cô ấy là khách quý, không được phép lơ là.
Đầu bếp Khang dùng kỹ năng cả đời của mình, đang bận rộn trong nhà bếp.
Dì Vương chỉ dẫn vài người lau sàn nhà cho đến khi sáng bóng, vệ sĩ cài khuy áo gọn gàng, ngay cả Nem Rán cũng ăn mặc chỉnh tề trong bộ đồ mới.
Bốn người ngồi vào bàn ăn, Kỳ Thư có chút choáng ngợp khi nhìn thấy những món ăn trên bàn, món trên trời, dưới biển, ở đâu cũng đều có.
Cô có chút xấu hổ, cắn miếng thức ăn trên tay, Tề Vị An thấy vợ dùng đũa không thể bóc tôm nên chủ động bóc tôm cho cô.
Kỳ Thư khẽ lắc đầu, nhìn anh bằng ánh mắt gợi ý: “Đừng làm thế”. Nhưng Tề Vị An hoàn toàn không hiểu, anh đã quen chăm vợ ăn.
Tề Văn Triết và Tề Minh Trụ ngồi đối diện quan sát hành động nhỏ nhặt của hai người, họ rất vui vì đôi tình nhân có mối quan hệ tốt đẹp.
Nhưng cả hai đều thấy Tề Vị An có chút bám người, không thể rời xa cô dù chỉ một bước.
“Cô Kỳ chẳng những xinh đẹp mà còn rất nhã nhặn, có lẽ là người có học thức.” Dì Vương và chú Trần đang lặng lẽ trò chuyện ở bên ngoài.
“Tốt nghiệp đại học P, làm chức phó gì đó của một công ty lớn.”
“Cái gì, trường đại học P!” Trình độ học vấn của dì Vương không cao, nhưng ở trong nước, không ai là không biết trường đại học P nổi tiếng.
Ăn cơm xong, Tề Vị An trở về phòng thu dọn hành lý, Tề Minh Trụ đi theo dạy một số điều, hi vọng có thể giúp em trai trong tương lai nâng cao địa vị gia đình.
"...Ví dụ, thỉnh thoảng gợi ý cho cô ấy biết em cần được quan tâm, như vậy cô ấy sẽ càng lo lắng và quan tâm đến em hơn. Em hiểu không?"
“Vâng.” Tề Vị An gật đầu, lấy bảng vẽ cất vào hành lý.
"Một ví dụ khác, khi nấu ăn cho cô ấy, em phải nói với cô ấy rằng em đã mất bao lâu để làm chúng. Việc nấu ăn rất khó."
“Không khó đâu.” Tề Vị An lắc đầu, anh không cảm thấy việc nấu ăn cho vợ là vất vả, ngược lại anh còn cảm thấy rất vui vẻ.
"Không, cô ấy sẽ cảm thấy thương em hơn nếu em nói em đã cố gắng làm."
Tề Minh Trụ bất lực thuyết phục người em trai ngốc nghếch của mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đời này nó chỉ có thể sống kiếp “thê nô”.
“Ồ”, Tề Vị An tựa hồ hiểu được nhưng lại không hiểu gì.
"Còn nữa, về bản lĩnh đàn ông, không được để bản thân yếu thế mà mê mệt cô ấy. Phải cho người khác thấy đàn ông Tề gia cũng có giá, biết không?"
Mình chỉ mê vợ thôi, sao lại phải kiềm nén? Nó liên quan gì về giá cả chứ?
"Em đã hiểu hết chưa?"
“Vâng, em hiểu.” Tề Vị An trả lời khẳng định, nhưng thật ra không hiểu chút nào.
Tề Minh Trụ nở nụ cười hài lòng, mình đã dạy nhiều như vậy, em trai chắc chắn sẽ tiếp thu.
Tề Vị An xách hai chiếc túi lớn đi xuống, Kỳ Thư cùng ông Tề nói chuyện xong liền đứng dậy.
“Để cha giúp con."
“Không sao, con có thể xách được.”
“Chú thỏ nhỏ đã đem theo rồi đây.” Kỳ Thư cười giơ thứ trong lòng ra, cô đã giúp anh mang thỏ gấu bông ngốc nghếch về.
“Cám ơn vợ~” Tề Vị An hôn má cô, sau đó nhe răng cười tươi.
"Này", Kỳ Thư muốn ngăn anh lại nhưng không kịp, đây không phải là nhà cô, vẫn còn có người đang nhìn.
Tề Văn Triết giả vờ ngó nghiêng, đứa con này thật sự không có mắt để nhìn.
Tề Minh Trụ cau mày, những câu dạy dỗ vừa rồi chẳng còn đọng lại tí nào, coi như mình chưa nói gì đi.
“Vợ, đi thôi.” Tề Vị An nắm lấy tay cô, vui vẻ chào tạm biệt cha và anh trai.
Kỳ Thư lần lượt chào tạm biệt người trong nhà họ Tề, rồi dẫn người rời đi.
Ánh nắng chiều chiếu vào, Tề Văn Triết và Tề Minh Trụ nhìn bóng lưng của hai người, những chỗ bọn họ cho là không thích hợp hiện tại lại là thứ thích hợp nhất.