Môi lưỡi kịch liệt cuốn lấy nhau, nhiệt độ xung quanh càng tăng cao.
Kỳ Thư cởi phăng chiếc áo phông cản đường, chạm vào cơ ngực mà cô luôn mê đắm.
Cô không lớn đến thế, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tề Vị An trẻ hơn cô, sự sung sức của anh khiến cô đặc biệt thoải mái.
Mỗi đêm cô đều biến thành một tiểu cô nương biếи ŧɦái, tận hưởng niềm hạnh phúc khó tả.
Tề Vị An vén áo của cô lên, tư thế này đặc biệt thuận tiện cho anh ăn đậu hũ.
Anh bắt lấy một bên cho vào miệng, lưỡi điêu luyện liếʍ láp đầṳ ѵú.
** bên dưới vốn đã cứng như khúc gỗ, Kỳ Thư đưa mông nhẹ nhàng xoa qua lại, để nó cảm nhận được sự cám dỗ của hơi ấm xuyên qua quần.
Trong mắt Tề Vị An đυ.c ngầu vì du͙© vọиɠ, anh đưa tay muốn cởϊ qυầи cô nhưng bị giữ lại.
“Kỳ Thư, cho anh.” Anh gấp gáp cầu xin cô.
Kỳ Thư nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, trong sự ngây thơ bộc lộ vẻ gợi cảm khó tả.
Không giống như nụ hôn đầu tiên trong quán bar, chính cô là người đã biến anh từ một cậu nhóc trở thành một người đàn ông thật sự.
Nghĩ đến đây, cô lại càng muốn bắt nạt anh.
"Chúng ta vào phòng đi."
Tề Vệ An liền bế cô vào phòng ngủ, anh sốt ruột níu kéo, nhưng lại bị Kỳ Thư đè xuống giường.
Cô cởi chiếc thắt lưng bằng da mềm, trói tay anh rồi buộc vào đầu giường.
"Ui... vợ." Tề Vị An không biết vợ mình định làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn bị trói lại.
Kỳ Thư cởi phăng quần áo trên người cả hai, sau đó bước tới ngồi gọn giữa đùi anh.
Miệng nhỏ nhổ nước bọt lên vật đang đứng sừng sững của anh, tay theo đó lên xuống vài cái.
Rồi tức khắc cúi đầu mυ'ŧ lấy, thích thú mà phục vụ anh.
“Ô...” Tề Vị An thoải mái, hai tay trói trên cao, thân dưới kính thích thúc theo miệng cô.
Kỳ Thư giây lát còn có thể đè anh lại nhưng lúc sau liền không theo kịp, bị anh đâm vào sâu gần như tới cổ họng, né ra liền ho sặc sụa.
“Khụ khụ! Thật biết hành em, em coi anh thế nào...” Cô thách thức đưa tay vỗ mạnh lên đùi anh, dứt khoát chổm người dậy.
Không đợi anh phản ứng, liền dang rộng chân, phơi bày ** non nớt trước mắt anh, tư thế đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tay nhỏ nhắn tự xoa lấy.
Cô làm trò vui thích cho anh xem, chẳng hề kiêng nể gì.
“Ư ưʍ...” Kỳ Thư bặm môi rêи ɾỉ, mặt nhiễm đầy sắc tình, thều thào nói: “Khi chưa có anh, em đều tự mình làm.”
Tề Vị An nhìn vợ tự an ủi, ** rỉ nước ướŧ áŧ, mồ hôi đổ đầy cả trán.
“Vậy sao, vợ thoải mái không?” Anh nhìn chăm chú, cổ họng khô khốc.
“Không bằng của anh.” Kỳ Thư là nói thật, sao có thể so với thứ to lớn của anh khi đưa vào, kích thước cả kỹ năng đều khiến cô thỏa mãn.
Dừng tay, cô chùi lau hết nước dâʍ ŧᏂủy̠ lên cơ ngực của anh, kéo xuống thành một vệt nước dài tới tận nơi lớp lông đen rậm rạp, tạo thành một hình ảnh cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Kỳ Thư chồm thân dưới đã ướt đẫm của mình tới ** đang cương cứng của anh, hai vách môi hé mở kề cận lấy nó.
“Sao, muốn em cho vào không?” Cô động đậy nhẹ nhàng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
“Muốn, anh muốn.” Tề Vị An gấp gáp nói, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không chịu nổi.
“Xin em đi.” Cô cười, thích thú với trò đùa dai của mình.
“Xin vợ, vào đi mà...” Anh nói ra lời đáng thương lấy lòng cô.
“Được, em chiều anh.”
Kỳ Thư đạt được mục đích, dứt khoát ngồi lên, chủ động di chuyển.
Cô cử động lên xuống, mỗi lần ngồi xuống đều đâm đến tận sâu, cho vật thô dài của anh đều mất hút vào động của mình.
Lớp lông đen rậm rạp trên dưới chạm vào nhau, cả hai đều sướиɠ đến điên dại.
Tề Vị An phối hợp với động tác của cô, cho đến khi cô kiệt sức mà ngã đè lên người anh.
Anh lại ôm cô bằng tay kia, đổi vị trí cho nhau và tung ra một cuộc tấn công mới.
Mồ hôi trên cơ thể Tề Vị An trượt xuống cơ bụng, biến mất trong khu rừng đen huyền bí.
Sau khi lêи đỉиɦ, eo và chân đều đau nhức, Kỳ Thư kiệt sức ngã xuống gối, tuy vậy, Tề Vị An vẫn chưa hài lòng mà lật người cô lại, nắm cặp mông vốn đã đỏ bừng do va chạm, đâm vào từ phía sau.
Kỳ Thư rêи ɾỉ như cầu xin sự thương xót, đến lần thứ ba, cô rốt cuộc không nhịn được nữa: "Không được nữa, Vị An..."
"Không được nữa... Á, em tới á... ông xã.."
Tề Vị An vốn chưa thấy đủ, nhưng từ “ông xã” đã đốt cháy sợi dây lý trí cuối cùng, anh tức khắc phóng thích hòa sâu vào trong cơ thể cô.
"Anh yêu em. Vợ ơi, em có thích không?" Tề Vị An nói lời dịu dàng nhất sau cuộc tấn công dài.
Sau khi làm vô số lần, Kỳ Thư mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, ngực và bụng lấm tấm những đốm trắng mơ hồ, cả thân chứa đầy đồ đạc của anh.
Cô rõ ràng là muốn ức hϊếp anh, nhưng cuối cùng lại không biết ai bắt nạt ai, Tề Vị An thậm chí còn đáng thương hỏi cô: "Vợ, em có thể giúp anh cởi cái này trên cổ tay được không?"
Kỳ Thư tức giận trợn mắt, anh không phải đã cởi rồi sao? Anh như vậy, còn có thể tự mình cởi trói, cô bị anh lừa gạt, người đàn ông này chỉ là giỏi giả vờ đáng thương thôi.
Thắt lưng của vợ rất mỏng, không cần dùng sức cũng có thể rút ra được, nhưng anh không dám, sợ vợ tức giận, nếu vợ thích thì anh sẽ hợp tác.
“Vợ, giúp anh cởi nó ra, anh muốn ôm em.” Anh tiếp tục nhỏ giọng cầu xin.
Kỳ Thư cảm thấy cả người nhớp nháp, không còn sức đứng dậy đi tắm, đành phải nhờ anh, cô tức giận mở chiếc còng tay không thể gọi là "còng tay" kia ra.
Tề Vệ An đè cô xuống hôn một lúc, sau đó bế cô lên cùng nhau đi vào phòng tắm.