Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Ngoại truyện - Phỏng Vấn

“Xin chào, anh Tề.”

Người dẫn chương trình lần đầu tiếp xúc với người quyền lực như vậy, cố gắng thể hiện sự chuyên nghiệp đến mức cao nhất.

"Xin chào." Tề Minh Trụ mỉm cười và bắt tay đối phương.

"Anh Tề, lát nữa chúng tôi sẽ đặt câu hỏi theo những câu hỏi đã soạn sẵn. Chúng tôi sẽ biên soạn bài phỏng vấn tạp chí này thành bản thảo để anh xem lại sau. Nếu không vấn đề, chúng tôi sẽ xuất bản.”

"Được, cứ thả lỏng đi, trông tôi đáng sợ lắm sao?"

"Không, dạ không..."

Ai không khẩn trương chứ, đây là thiếu gia của nhà họ Tề, nếu đắc tội Tề gia, anh ta sẽ không cần xuất hiện ở thành phố H nữa.

Người bên dưới làm một cử chỉ để báo hiệu đã đến lúc bắt đầu.

"Xin chào anh Tề, cảm ơn anh đã dành chút ít thời gian quý báu trong lịch trình bận rộn của mình để nhận lời phỏng vấn với báo "Nhân vật kinh doanh "của chúng tôi.”

"Xin chào mọi người."

"Chúng tôi đều biết tập đoàn Tề gia ưu tiên trong ngành công nghiệp chíp. Vậy kế hoạch trong tương lai của tập đoàn là gì? Liệu sẽ tiếp tục phát triển theo hướng hiện tại hay sẽ phát triển theo các hướng khác?"

"Là một công ty đại diện trong ngành chip, tôi sẽ không khiêm tốn nói rằng Tề gia hiện đang làm rất tốt, nhưng mục tiêu của chúng tôi là trở thành người dẫn đầu trong ngành này, chuyển từ vị trí dẫn đầu ngành trong nước lên vị trí dẫn đầu ở thế giới, tiếp tục vượt qua các vấn đề kỹ thuật và phấn đấu đạt được vị trí dẫn đầu về công nghệ."

"Vâng, có vẻ như Tề gia sẽ tiếp tục tiến xa trong ngành công nghiệp chip. Mọi người cũng rất lạc quan với triển vọng tương lai của Tề gia và mong rằng một ngày không xa công nghệ trong nước sẽ dẫn đầu thế giới."

"Cảm ơn."

“Nhưng thực ra có một số người tò mò, làm sao Tề gia lại nghĩ đến việc chuyển từ bất động sản sang sản xuất chip từ 30 năm trước?"

"Có một số bước ngoặt và những nỗ lực, để có thể làm tốt như ngày hôm nay..."

Tề Minh Trụ bình tĩnh tóm tắt việc kinh doanh của gia đình mình, và tiếp tục trả lời những vấn đề liên quan của người dẫn chương trình.

...

Người dẫn chương trình gật đầu, "Kỳ thật ngoại trừ kinh doanh, chúng tôi cũng rất tò mò về truyền thống gia tộc họ Tề. Nghe nói vợ chồng ông Tề là từ khi trẻ tuổi đã yêu nhau, có quan hệ sâu sắc. Điều này có đúng không?"

"Đó là sự thật." Khi nhắc đến cha mẹ mình, Tề Minh Trụ nở một nụ cười ấm áp. “Cha và mẹ tôi quen nhau từ khi còn rất trẻ. Bố 19 tuổi và mẹ 18 tuổi. Họ đã cùng nhau kinh doanh, làm việc chăm chỉ, để có được sản nghiệp như ngày hôm nay.”

Người dẫn chương trình chuyên nghiệp, tiếp tục dẫn dắt sang vấn đề một cách khôn ngoan.

"Mẹ tôi tên là Lâm Thiên Tuyết, bà ấy rất đẹp."

Tề Minh Trụ giới thiệu tên mẹ mình và nói về bà ấy, bà vẫn được ba cha con nhà họ ghi nhớ, dù bà đã rời xa họ nhiều năm, nhưng đối với họ người “Vợ”, người “Mẹ” này vẫn luôn ở bên cạnh họ mãi mãi.

Mẹ tên Thiên Tuyết, nên bút danh của em trai là Thiên Thiên. Không phải ai cũng có thể hiểu được nỗi đau mất mẹ khi còn nhỏ, anh và em trai lúc nào cũng nhớ đến mẹ.

“Gia đình ông ngoại tôi làm nghề kinh doanh ăn uống. Khi còn nhỏ, mẹ tôi được học nhạc, cờ, thư pháp và hội họa từ bà ngoại tôi."

"Như vậy, bà hẳn là người rất nhẹ nhàng."

"Ừ, sau này mẹ sinh ra tôi và em trai tôi, gen nghệ thuật của bà không truyền lại cho tôi lắm, đều là truyền cho em trai."

"Nhưng cả cha và mẹ anh đều di chuyền sắc đẹp lại cho hai anh em, đều nói, anh được bình chọn là người đẹp trai nhất thành phố H, đứng đầu trong số mỹ nam mà các cô gái muốn gả nhất."

“Không tới vậy đâu.”

“Hỏi đi, mau hỏi đi.” Người dẫn chương trình nghe được hiệu lệnh của đạo diễn bên tai, đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.

“Có một số tin đồn về mối quan hệ của anh và em trai, nghe nói anh và em trai không hòa thuận, Tề gia cho đến nay vẫn chưa cho phép em anh tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, nói anh là người cố ý chặn bước anh ấy. Anh nghĩ gì về những tin đồn này?”

Tại sao đạo diễn lại ép hỏi chuyện này, người dẫn chương trình cảm thấy sự nghiệp của mình sắp kết thúc rồi.

Tề Minh Trụ buồn cười, anh biết loại tạp chí kinh doanh này sẽ không phỏng vấn theo kịch bản, nóng lòng muốn đào bởi nội tình của gia đình mình.

Nhớ tới "Mâu thuẫn” giữa mình và em trai đã xảy ra cách đây rất lâu, Tề Minh Trụ không khỏi buồn cười.

Khi đó em trai mới 1 tuổi rưỡi, hai người được ba mẹ cho mặc qυầи ɭóŧ nhỏ và đánh nhau vì đòi tuột quần nhau...

Nhìn sáu đại gia tộc ở thành phố H, gia tộc họ Tề là có mối quan hệ gia đình đơn giản nhất.

Gia đình họ không có tam quan, không có mẹ kế, không có con ngoài giá thú, anh và em trai đều sinh ra từ cùng một bụng mẹ, chưa bao giờ có sự nghi ngờ hay ghẻ lạnh, tình anh em cũng tốt đẹp hơn bất kỳ ai.

Vị An không thể hiểu được những khúc mắc trong chiến trường mà chỉ thích vẽ tranh, nếu em trai anh có thể tự mình gánh vác và kế thừa công việc kinh doanh của gia đình thì anh đều chấp nhận giao cho em.

Nhưng không được như vậy, anh vẫn sẽ cố gắng hết sức, lo cho em trai mình có cuộc sống tốt nhất sau này.

“Vị An không có hứng thú với chuyện làm ăn." Tề Minh Trụ lười giải thích thêm, dù sao người trong nhà cũng coi lời đồn là trò đùa, không có để trong đầu.

“Vậy việc trở thành họa sĩ truyện tranh dành cho trẻ em là lựa chọn của chính Tề Vị An phải không?”

Ba tháng trước tại một sự kiện ký tặng sách, Thiên Thiên lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng, và mọi người đều biết anh là thiếu gia thứ hai của nhà họ Tề.

"Phải."

"Chúng tôi thường thấy anh ấy chia sẻ một số tranh vẽ tình yêu trên tài khoản mạng xã hội. Anh ấy có bạn gái rồi? Hay đã kết hôn?”

"Không hôn nhân, em ấy đang có một tình yêu tự do.” Tề Minh Trụ nói.

Anh và cha đã làm việc chăm chỉ để mở đường cho tương lai của em trai, lo lắng rằng Vị An sẽ bị bắt nạt nếu một ngày nào đó cả hai không còn bên cạnh.

Nhưng bây giờ đã không còn lo nữa, bởi vì đã tìm được người có thể tin tưởng giao phó Vị An, Kỳ Thư sẽ yêu, chăm sóc và bảo vệ nó thật tốt.

Trước đây, khi có hiểu lầm, anh đối đầu với cô vài lần, khi đó Tề Minh Trụ rất khó chịu với miệng lưỡi sắc bén của Kỳ Thư.

Tuy nhiên, sau khi giải quyết hiểu lầm, anh mới hiểu ra rằng thật may mắn khi người giản dị, ăn nói vụng về như Vị An có được một người phụ nữ bên cạnh thông minh và nhạy bén, có thể dễ dàng giúp nó “khôn lên” như vậy.

Kỳ Thư nói đúng, trên đời này hai con cừu nhỏ sẽ bị bắt nạt đến chết, còn em trai của anh và Kỳ Thư là "may đo" cho nhau, thật sự là một cặp trời sinh.

"Tề gia có thái độ như thế nào đối với mối quan hệ này? Bởi vì rất nhiều gia đình như Tề gia phản đối tình yêu tự do, con cái như thế nào cũng sẽ nghe theo sự an bài của cha mẹ."

Nụ cười của Tề Minh Trụ càng sâu hơn, họ đã phản đối, nhưng phản đối cũng vô ích, em trai anh đã như vậy, nó không thể sống nổi nếu không có Kỳ Thư.

Họ giữ người ở nhà nên đã trèo tường, trèo cây, đạp xe hơn 20 km để gặp đó thôi.

Thấy không ngăn cản được, anh và cha cố dạy cho một số điều để có thể giữ được "địa vị gia đình", nhưng gặp tới vẫn cứ ngớ ngẩn “Vợ, vợ" suốt ngày.

Cuối cùng, bọn họ cũng không quan tâm nữa.

Nhiều tháng tháng trôi qua,Tề Vị An và Kỳ Thư sống với nhau rất tốt, mới đây cả hai còn thông báo tin vui là Kỳ Thư đã mang thai được hơn năm tháng, làm cho không khí gia đình càng trở nên vui vẻ, chuyện kết hôn cũng không phải khó tính nữa.

"Vị An đã may mắn gặp được người mình yêu. Gia đình chỉ luôn mong em ấy hạnh phúc, chứ không bao giờ muốn ép buộc."

"Tề gia thật cởi mở." Người dẫn chương trình nói.

"Vậy để tôi hỏi giúp phần lớn phụ nữ độc thân một câu. Mẫu người lý tưởng của anh Tề đây là gì?"

Tề Minh Trụ trầm ngâm rũ mắt xuống, dưới sự hướng dẫn của cha, anh biết sau này mình sẽ kết hôn với một người tốt nhất, vì vậy, nhiều năm qua anh bên ngoài cũng không có ý định ở bên ai lâu dài, hay nói cách khác là anh không dám bày tỏ cảm xúc thật của mình.

Anh cũng chưa tìm được người mình yêu, hay đã bỏ qua tình yêu đích thực nào.

Chuyện của em trai đã khiến cha anh thay đổi thái độ, vài ngày trước khi anh tổ chức sinh nhật lần thứ 30, cha không sắp xếp cho anh đi xem mắt với con gái nhà nào mà thay vào đó kêu anh về nhà vào bữa tiệc sinh nhật.

Và nói với anh: "Hãy tự tìm một người để con biết được rằng, khi có họ cuộc sống này tuyệt vời đến thế nào..."

Đêm đó em trai anh uống say, ở lại trong nhà cứ làm trò ngốc nghếch, làm ông bố trẻ con, nói mấy câu trên trời dưới đất, Kỳ Thư đỡ lấy lau mặt cho em, mỗi lời nói đều tràn ngập nụ cười...

Hai người cùng nhau làm những chuyện "ngớ ngẩn" trông không còn ngu ngốc nữa, nhìn cảnh tượng này, Tề Minh Trụ mới có cảm giác bản thân cũng muốn một người bên cạnh.

Đời này có ai không say mê, không ngớ ngẩn?

Cầu mong ai đó sẽ đến bên bạn, yêu thương và cho bạn cảm giác bình yên.