"Xin chào, ông Tề." Kỳ Thư hơi cúi người trước đối phương, cô cứ nghĩ Tề Minh Trụ sẽ đến, không ngờ lại là cha của Tề Vị An.
“Xin chào.” Tề Văn Triết lần đầu tiên nhìn thấy cô ở ngoài, ông cẩn thận nhìn kỹ một chút.
Kỳ Thư trông khá xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại khác với những gì ông tưởng tượng.
Không có sự tùy tiện hay ra vẻ lấy lòng, thay vào đó trông rất đàng hoàng, có sự cao quý và điềm tĩnh của người được dạy dỗ tốt.
"Tôi mạn phép hẹn gặp để nói rõ với gia đình về chuyện giữa tôi và con trai ông."
Hiện tại đã gặp cha anh nên sợ hãi cũng chẳng có ích gì, Kỳ Thư quyết định đi thẳng vào vấn đề.
"Vị An và tôi đang hẹn hò. Tôi rất nghiêm túc với mối quan hệ này, hy vọng sẽ nhận được sự chấp thuận của nhà họ Tề."
"Cô Kỳ thích gì ở Vị An?"
“Anh ấy tử tế và đơn giản.” Tề Vị An có rất nhiều ưu điểm, nhưng phần lớn đều có thể xếp vào hai phẩm chất con người này.
"Người như vậy ngoài xã hội rất nhiều, tại sao lại chọn Vị An nhà tôi?"
“Bởi vì định mệnh không thể thay đổi được của chúng tôi.” Cô chậm rãi kể lại, “Tôi thích đọc truyện tranh dành cho trẻ em, và họa sĩ truyện tranh tình cờ lại là anh ấy, lần gặp đầu tiên của chúng tôi là tại buổi ký tặng. Đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ, tôi khi đó thật sự không biết Vị An là ai."
Nhà họ Tề đã làm rất tốt việc giữ bí mật, chỉ có quản lý của Anyi Media mới biết được danh tính của "Thiên Thiên", vì vậy việc Kỳ Thư gặp Tề Vị An thật sự là tình cờ chứ không phải là một cách tiếp cận có chủ ý tính toán từ trước.
Tề Văn Triết hơi nhướng mày.
"Cô Kỳ tốt nghiệp trường danh tiếng, trẻ trung xinh đẹp, có tương lai đầy hứa hẹn. Nếu cô không biết hoàn cảnh của Vị An, vậy cô muốn nó có thể cho cô thứ gì?"
“Một cuộc sống bình yên. Có thể ông Tề sẽ không tin khi tôi nói ra điều này, nhưng tôi muốn có một mối quan hệ không phải tính toán mưu cầu. Tôi muốn một người thành thật với tôi. Muốn khi về nhà có thể thoát khỏi thế giới bên ngoài. Khi mệt mỏi có thể an tâm nằm bên cạnh anh ấy, Vị An thật sự chính là người tôi muốn ở bên."
Kỳ Thư nhận ra đối phương không hề gây áp lực cho mình, Tề Văn Triết vẫn đang lắng nghe cô nói một cách cẩn thận.
Một cuộc sống bình yên, đây là điều ông luôn hy vọng sau này con trai mình có thể có.
“Cuộc sống như vậy cần có nền tảng kinh tế vững chắc để hỗ trợ nó.”
"Tôi có thể kiếm tiền." Kỳ Thư hiểu rõ điều này, hiện tại ai nói không quan tâm đến tiền đều là giả dối, Tề Văn Triết là đang muốn ám chỉ không được động đến lợi ích của anh.
Họ không coi hai người là một, sẽ có suy nghĩ, tính toán riêng.
"Cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có thể so với Tề gia sao?”
“Không thể.” Cô không phải là người kiêu ngạo, cô biết năng lực của mình, thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng chi tiêu của Vị An so với thu nhập hiện tại của tôi, vẫn có thể dễ dàng nuôi sống hai chúng tôi."
Tề Văn Triết không khỏi mỉm cười, cô gái này muốn nuôi Vị An? Ngoài ông với tư cách là một người cha, thật sự còn có người sẵn sàng nuôi nấng con trai ông.
"Vị An là con trai của tôi và là người thừa kế của tập đoàn Tề gia. Cô nghĩ cô có thể cho nó cái gì?"
Kỳ Thư lấy từ trong túi ra một tấm séc và một tấm thẻ ngân hàng, "Những thứ này, là sự chân thành của tôi."
Tề Văn Triết nhìn cô, muốn cô nói rõ.
"Tấm séc này là do Tề Minh Trụ đưa cho tôi. Anh ấy nói đây là khoản bồi thường sau khi tôi và Tề Vị An chia tay, tôi sẽ thất hứa.”
Kỳ Thư đẩy tấm séc về phía trước.
"5 tỷ, tôi trả lại ông."
Tề Văn Triết không cử động, nhìn xuống, đó đúng là tấm séc do Tề Minh Trụ phát hành.
Kỳ Thư đặt tay lên tấm thẻ còn lại, “Còn hơn mười tỷ trong tấm thẻ này là sự đảm bảo tuyệt đối của tôi.”
Cô đặt hai tấm thẻ cạnh nhau, đẩy tới trước mặt ông.
"Cô cho đây là cái giá của Vị An?"
"Không, đây là tôi trả ơn công lao của ông đã ban anh ấy đến cho tôi, là số tiền hiện tại tôi có được, còn sự bình yên trong lòng tất nhiên là vô giá."
Cô nhìn ông, với ánh mắt chân thành nhất.
Tề Văn Triết dừng lại vài giây, mặc dù đã “chuẩn bị chiến đấu” nhưng ông vẫn bị hành vi của Kỳ Thư làm cho kinh ngạc, trong mắt cô hiện rõ sự chân thành, cùng sự quyết tâm mạnh mẽ.
Ông vốn đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyện hôn nhân của con trai, ông nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu bỏ tiền ra để tìm một người vợ sẵn sàng chung sống với con mình.
Tề Văn Triết chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ngoài mình ra còn có người coi Tề Vị An là báu vật vô giá.
Đối với nhà họ Tề, số tiền này chỉ là một giọt nước trong hồ, nhưng có lẽ đối với cô gái này, sẽ phải vất vả rất lâu mới có được.
Tề Văn Triết nhìn cô gái trước mặt liền nghĩ đến người vợ của mình.
Lâm Thiên Tuyết của mấy chục năm trước, vợ đã nắm lấy tay ông và nói với cha mình không còn muốn chơi piano, không muốn vẽ tranh và làm một cô nàng tiểu thư đài các nữa, muốn gả cho ông và cùng ông chung sống.
Không dễ dàng gì khi bị gia đình ngăn cấm, nhưng vợ vẫn kiên cường bên ông cả thanh xuân.
Ánh mắt kiên định đó, giống hệt Kỳ Thư lúc này.
Bởi vì đã từng trải qua, ông biết suy nghĩ của mình lúc này là đúng.
Vị An đã may mắn, may mắn giống ông.
Kỳ Thư nhìn thấy vẻ mặt của Tề Văn Triết, có chút khó hiểu, bao nhiêu đây tiền đã có thể làm chủ tịch Tề cảm động tới mức vậy sao?
“Nếu tôi vẫn không đồng ý, cô có cùng Vi An bỏ trốn không?” Tề Văn Triết không còn giữ giọng trịnh thượng vô cảm, thay vào đó là dáng vẻ của một người cha hết mực yêu thương con.
Kỳ Thư nhớ tới việc cô "bắt cóc" Tề Vị An đi Ý, đó hoàn toàn là vô tình, khi đó cô không biết tình hình của Tề gia, cô cũng không nghĩ tới anh đi mà không nói với người trong nhà.
"Không, tôi chỉ đến xin sự đồng ý, tránh cho Vị An bị chèn vào giữa. Anh ấy là người đơn giản, không thích hợp xử lý những chuyện phức tạp này, anh ấy rất yêu gia đình và yêu bản thân tôi, vì vậy tôi không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào với gia đình anh ấy.”
Nghĩ trong giây lát, Kỳ Thư liền nói thêm: “Nhưng nếu ông Tề không đồng ý, tôi cũng có thể hiểu được. Tôi sẽ không trách ông Tề và con trai cả của ông. Suy cho cùng, hai người cũng vì yêu thương anh ấy.”
Tề Văn Triết nghĩ thầm trong lòng, xét đến thái độ và lập trường của Tề Vị An khi nghe lời ông nói hôm qua, nếu Kỳ Thư thật sự muốn bắt người đi, bọn họ căn bản không có cách nào ngăn cản.
“Nó có thể giải quyết.”
“Cái gì?” Kỳ Thư không hiểu.
"Vị An biết cách giải quyết các vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm của mình, nó đã nói chuyện với chúng tôi. Vị An thật sự có trách nhiệm hơn chúng ta nghĩ...” Con trai đã làm ông rất bất ngờ, nó biết bảo vệ tình yêu của mình mà không hèn nhát bỏ chạy.
Kỳ Thư sửng sốt, anh đã vì cô làm rất nhiều chuyện mà cô không hề hay biết.
"Nhiêu đây tiền không đủ đâu, lấy con trai tôi phải nhiều hơn." Nói đến đây, thái độ của Tề Văn Triết đã hoàn toàn thay đổi.
Kỳ Thư hiểu là ông đã đồng ý! Cô không khỏi vui mừng hùa theo, "Thật cảm ơn, đem được người về tất nhiên sẽ trả thêm."
Kỳ Thư trở về nhà, rốt cuộc cô cũng đã làm được.
Cô không quan tâm người khác nói mình thế nào, cô đã dùng hết khả năng của bản thân để nắm lấy hạnh phúc của mình, từ nay cô có người bên cạnh, sẽ không còn phải một mình trên thế gian này...
Tề Văn Triết đưa tấm séc và thẻ ngân hàng cho Tề Vị An, đứng một mình trước di ảnh vợ, lặng lẽ nhìn một lúc lâu rồi mỉm cười.
"Vợ, em có nhìn thấy không."
“Con trai út của chúng ta đã tìm được người yêu nó, cũng giống như em yêu anh...”
"Hức... Huhu...” Tề Vị An ngồi ở ghế sau nghẹn ngào, chú Trần lái chiếc Maybach từ biệt thự Tề gia đến nơi càng nhanh hơn.
"Sao anh không bấm mật khẩu?" Kỳ Thư nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước ra, liền nhìn thấy nước mắt của anh đang rơi như mưa.
"Hức... Huhu... Vợ ơi..." Tề Vị An ôm lấy cô, thân hình cao lớn của anh vùi vào hõm vai cô, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Sao vậy?” Kỳ Thư dùng hết sức ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, lo lắng hỏi.
"Hức… anh... Cha nói với anh..." Tề Vị An cầm tấm séc và thẻ ngân hàng, khóc đến không nói nên lời.
Trước khi gặp cô, anh không biết tình yêu là gì, anh cũng không bao giờ ngờ rằng đời này sẽ có một người yêu mình.
Anh nghĩ rằng chỉ vì anh tốt với Kỳ Thư nên mới có cơ hội được ở bên cô. Cô xuất sắc như vậy, làm sao có thể thích một người như anh.
Nhưng cô đã nói với cha cô yêu anh, rất chân thành đối với anh.
Ngoài cô ra, ai có thể bỏ ra số tiền đó để rước một kẻ ngốc về nhà.
"Thế anh có đồng ý không?" Kỳ Thư hỏi anh.
"Vợ...10 tỷ.." Tề Vị An không nói nên lời, ôm cô càng chặt hơn.
Kỳ Thư vuốt ve đầu anh, này, chàng trai ngốc nghếch của em, anh có biết mình đáng giá bao nhiêu không? Bị em dễ dàng "lừa" như vậy, từ nay về sau phải nấu ăn cho em, chăm sóc em, còn phải làm ấm giường cho em.
"Thôi nào, đừng khóc, mắt anh sưng lên rồi này..." Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.
Tề Vị An cố gắng nín khóc, nhưng tiếng nức nở vẫn tiếp tục kéo dài.
"Nếu anh như vậy, người khác sẽ nghĩ em đang bắt nạt anh đó."
"Vợ tốt nhất..."
“Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng khóc nữa được không?” Kỳ Thư hôn lên mặt anh, hôn những giọt nước mắt của anh.
"Được...” Tề Vị An gật đầu, cố gắng nhịn xuống.
"Em có yêu anh không?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chớp chớp đôi mắt ngây thơ đầy nước.
"Có.”
"Nói lại lần nữa.”
“Em yêu anh.” Rời giường, Kỳ Thư hiếm khi nghiêm túc thổ lộ tình cảm của mình với anh.
Nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô, Tề Vị An lại cười toe toét, "Em có thể nói lại không.”
Cô nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào, “Em yêu anh, Kỳ Thư rất yêu Tề Vị An.”
Tề Vị An được lời nói mật ngọt dỗ dành, liền ôm chầm lấy cô, hôn từ trán đến môi, nụ hôn này cũng không phải nghiêm túc mà giống như chú cún quấn lấy chủ.
Môi hôn lung tung khắp nơi, thỉnh thoảng còn lè lưỡi ra liếʍ cô.
"Kỳ Thư, em bắt đầu yêu anh từ khi nào? Em yêu anh từ rất sớm sao?"
Kỳ Thư nhớ tới lần đầu gặp nhau, ban đầu cô rất tức giận khi bị anh làm ngã, nhưng cô không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy anh khóc đáng thương như vậy.
Từ đó trở về, định mệnh an bài cô sẽ luôn mềm lòng với anh.
"Ừ, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Tề Vị An càng vui hơn, "Vậy lúc em mời anh đi ăn tối khi chúng ta gặp nhau lần thứ hai, em có phải muốn đưa anh về nhà vào lúc đó không?"
Lần gặp tình cờ ở bệnh viện? Kỳ Thư nhớ lại, có lẽ là không, còn quá sớm, cô chỉ muốn đưa anh đi ăn.
"Có lẽ vậy."
Nhưng cô vẫn nói để dỗ dành anh, người đàn ông này của cô rất thích ngọt.
“Chính là như vậy?” Tề Vi vui sướиɠ đến ngồi không yên, một mực quấn lấy cô.
Kỳ Thư để anh làm phiền, đến đêm phiền phức cũng không ngừng, sau khi kết thúc, hai người trần trụi nằm trên giường, anh từ phía sau ôm lấy cô, “Vợ à, em có thể nói lại lần nữa không.”
“Nói lại cái gì?” Giọng cô đầy buồn ngủ.
“Nói em yêu anh, nói em đã yêu anh ngay lần đầu nhìn thấy anh...” Tề Vị An phấn khởi nói.
"Ngoan, đi ngủ đi."
"Nói lại lần nữa, nói lại lần nữa đi mà..."