Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 44: Cô Ấy Đã Cởi Đồ Con Rồi

Hai người quấn lấy nhau một ngày một đêm, Tề Vị An về nhà vào ngày mồng ba Tết Nguyên đán theo sự thúc giục của cha và anh trai.

"Em phải nhớ ăn uống, tối nay anh có thể không về được, ngày mai lại đến đây."

Tề Vị An ôm Kỳ Thư vào lòng, lo lắng thì thầm vào tai cô, vợ anh yếu đuối không thể chăm sóc được mình.

Anh thực sự không muốn rời đi chút nào.

Cô ngước lên nhìn anh với cặp mắt đáng thương, “Không sao đâu, anh về dành thời gian cho gia đình đi, buổi tối em sẽ đắp thêm hai cái chăn, đắp thêm chăn sẽ không bị lạnh." Nói xong cô lại vùi đầu vào lòng anh.

Tề Vị An nghe xong càng đau lòng hơn, anh vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đêm nay anh sẽ cố gắng quay về, buổi tối nhất định về. Em đừng sợ, sẽ không lạnh đâu.”

“Người nhà của anh có cho rằng em không ra gì không?” Kỳ Thư theo dòng cảm xúc nói với anh, thật ra cô biết quá rõ nhà họ Tề không coi mình ra gì.

"Không, anh sẽ nói với họ, cha và anh trai sẽ hiểu."

Tề Vị An không hoàn toàn chắc chắn, nhưng nghĩ đến Kỳ Thư một mình nằm cuộn tròn trên ghế, anh lại không đành lòng, mình sao có thể để vợ đói khát chịu cái lạnh một mình chứ.

“Em rất nhớ anh.” Trước khi anh rời đi, cô lại ôm lấy cổ anh, nũng nịu không ngừng.

Tề Vị An vén tóc cô ra sau tai, cúi đầu hôn cô, anh phải làm sao đây, vợ anh không thể rời xa anh.

Trong lòng Tề Vị An tràn ngập cảm giác thỏa mãn vì được dựa dẫm.

"Anh cũng nhớ em. Kỳ Thư ngoan, cơm anh đã nấu xong, hâm nóng lại là có thể ăn. Em nhớ đừng để mình bị đói."

Kỳ Thư nhấp một ngụm vào cổ anh, để lại dấu răng rõ ràng, sau đó ngẩng đầu lên, "Anh đi đi, nhớ về sớm đó."

Tề Vị An miễn cưỡng bước đi, thường xuyên quay đầu nhìn cho đến khi đứng trước thang máy mới dừng lại.

Kỳ Thư đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt cho đến khi không còn nhìn thấy anh, trên môi nở nụ cười mãn nguyện bước vào nhà.

Cô đã quyết tâm ở bên người đàn ông này, nhất định phải ở bên Tề Vị An, nếu Tề gia phản đối, cô cũng sẽ tìm cách khiến họ đồng ý.

Vì tình yêu của họ, cô có thể làm tất cả.

Tề Vị An trên đường về vẫn luôn lo lắng, vợ anh có ăn ngon không? Sau bốn tháng chia tay, cô đã sụt cân rất nhiều, xem ra cô thực sự đã biết mình sai.

Đêm qua trên giường cô cứ nói yêu anh, nói nhớ anh nhiều đến nỗi trái tim anh như muốn tan chảy ra, anh ước gì có thể bên cạnh cô mãi mãi.

"Cha, anh ơi, con về rồi..."

Tề Văn Triết và Tề Minh Trụ nhìn từ trên xuống dưới người đã biến mất suốt hai ngày nay, da dẻ hồng hào, dấu vết trên cổ không hề mờ đi, cả hai đều là đàn ông, trong nháy mắt đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Người phụ nữ Kỳ Thư đó lại ăn bắp cải của nhà họ!

"Tới, ngồi xuống."

Tề Vị An không biết suy nghĩ của hai người, chỉ cố gắng nhìn thẳng, anh đang tập trung để giải quyết hiểu lầm của gia đình về người phụ nữ của mình.

"Vị An, cha rất vui khi con có thể tự tìm bạn gái cho mình. Gia đình họ Tề của chúng ta không phải là người không biết phải trái, chỉ cần con tìm đúng người, cha và anh trai con sẽ không phản đối. Nhưng Kỳ Thư này không đơn giản. Cô ta sẽ không cho con được hạnh phúc, sẽ lừa con cho đến khi con không còn gì.”

“Cha, không.” Tề Vị An giải thích, “Cô ấy không phải như vậy, cô ấy không hề lừa dối con, cô ấy đã biết mình sai rồi.”

“Cô ta có bao giờ xin tiền em không?” Tề Minh Trụ ở bên cạnh hỏi.

“Không, em chỉ muốn mua đồ cho cô ấy thôi.” Tề Vị An thành thật nói.

"Đây là phương pháp của cô ta, phương pháp cao cấp khiến em cho rằng đó là tự nguyện."

"Không, cô ấy cũng mua đồ cho em. Cô ấy không có như vậy, cô ấy rất đơn giản.” Anh nhìn cha và anh trai mình, cố gắng phân trần cho cô.

Đơn giản? Tề Minh Trụ cười, hai chữ "Kỳ Thư" và "đơn giản" có thể nói cùng nhau? Em trai anh mới là người đơn giản, chỉ sau hai ngày lại tiếp tục bị lừa.

"Vị An, tiền bạc đối với Tề gia chỉ là chuyện nhỏ. Cha là sợ cô ta đối xử tệ với con. Cô ta không giống con, chưa từng yêu đương. Nếu một ngày cô ta thích người khác, con phải thế nào đây?"

Tề Văn Triết dù sao cũng là một người từng trải, ông không tiếp tục tính toán với những mối quan hệ "hỗn loạn" của Kỳ Thư, cũng không thốt ra những lời ác ý mà đưa ra lời khuyên khéo léo cho con trai mình.

“Không, cha, cô ấy nói cô ấy chỉ yêu con.” Tề Vị An khó chịu, lớn tiếng nói: “Kỳ Thư rất tốt với con, cô ấy thực sự rất tốt với con.”

Tề Vị An rất đơn giản, sau khi được Kỳ Thư dỗ dành hai ngày, tất cả những gì anh nhớ được là những gì tốt đẹp với cô.

“Cô ấy đưa con đi biển, đến quán bar, du lịch nước Ý, đến những nơi con chưa từng dám đến. Nhờ cô ấy, lần đầu tiên con biết cảm giác được yêu, lần đầu tiên biết nấu ăn là như thế nào, và dám chủ động nói chuyện với người lạ mà không sợ bị cười nhạo.”

Hai cha con chăm chú lắng nghe.

"Cô ấy không xấu hổ vì con. Cô ấy giới thiệu con với bạn bè, đưa con đi chơi. Khi ở Ý, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con. Không ai biết con là kẻ ngốc. Mọi người đều rất thích con... Jessica và bà của cô bé, họ nhờ con giúp đỡ, khiến con cảm thấy mình cũng là một người có ích.”

Trong lòng Tề Văn Triết và Tề Minh Trụ có những cảm xúc lẫn lộn, bọn họ lo bận rộn với công việc mà bỏ qua cảm xúc của Tề Vị An.

Hai người không ngờ rằng anh không hạnh phúc như vẻ bề ngoài, cũng có những lo lắng của riêng mình, trong lòng cũng có những cảm xúc nhạy cảm và cô đơn đến như vậy.

Đồng thời, cả hai cũng đã biết một khía cạnh khác của Kỳ Thư, người phụ nữ này có thể làm con và em trai của họ hạnh phúc khi ở bên cạnh.

"Nhưng cô ta quá coi trọng tiền bạc, em không sợ cô ta chỉ mê tiền của em sao?" Tề Minh Trụ hỏi anh.

"Không, anh trai." Tề Vị An nhớ lại những gì Kỳ Thư đã nói với anh khi cô còn nhỏ, "Cha mẹ cô ấy đối xử với cô ấy rất tệ, bà cô ấy đã qua đời. Cô ấy cần kiếm tiền để học tập và tự nuôi sống bản thân. Cô ấy phải làm việc hàng ngày. Giống như anh và cha vậy, đều rất vất vả.”

Tề Vị An càng nói, càng đau lòng: “Em còn có hai người, nhưng cô ấy chỉ có một mình. Đón Tết cũng một mình, sẽ không có người cùng ăn cơm.”

Tề Văn Triết suy ngẫm.

Dữ liệu điều tra cho biết cha mẹ của Kỳ Thư đều đã chết, khi đọc nó, ông chỉ nghĩ về mưu mô, và thủ đoạn của một người phụ nữ không có lai lịch để có được vị trí như hiện tại ở thành phố lớn này.

Nhưng ông không bao giờ nghĩ một người phụ nữ không có lai lịch, mồ côi bơ vơ đã phải chịu biết bao gian khổ trong cuộc sống.

Ông chỉ nhìn Kỳ Thư từ góc độ tốt nhất với con trai mình, cho rằng cô không xứng, nhưng thực ra cô chưa hề làm điều gì hại ai, nếu chỉ để kiếm sống thì người ngoài không có quyền chỉ trích cô.

"Cha, anh, con yêu Kỳ Thư. Con thực sự rất yêu cô ấy. Mọi người đừng ghét cô ấy có được không?" Tề Vị An dũng cảm bộc lộ hết cảm xúc của mình, không muốn có bất kỳ xung đột nào giữa gia đình và vợ của mình.

Tề Minh Trụ cũng nhất thời không nói nên lời, mà đúng hơn là không biết nói thế nào. Anh không phải muốn làm khó một người phụ nữ, anh chỉ sợ em trai mình bị tổn thương.

"Vị An, cha tính thế này..." Tề Văn Triết trước nhất muốn gặp Kỳ Thư, người khác nói dù sao cũng chỉ là lời đồn, ông nên tự mình nhìn xem.

Nếu con trai út của ông là một người bình thường thì đã không có vấn đề gì, nhưng Tề Vị An khác với những người khác.

Tâm tư nó quá đơn giản, ông phải tìm hiểu thật kỹ mới dám giao phó con mình cho một người thực sự đáng tin cậy.

Tề Vị An sợ cha mình lại nói điều gì gay gắt, nên không chút xấu hổ nói: "Cha, con đã ngủ với cô ấy rồi, cô ấy cởϊ qυầи áo của con và đã nhìn thấy con khỏa thân. Cha từng nói không được ngủ với ai khác ngoài vợ mình, nếu không vợ của mình sẽ ghét bỏ và đi lấy chồng khác.”

“Khụ, khụ.” Tề Minh Trụ đang uống nước tức khắc liền bị sặc.

Tề Văn Triết sững người, cảm giác bản thân đã tự bắn vào chân mình, giống như hòn đá tự ném mười năm trước đang đập vào chân ông.

Ông nói thế, là vì lúc đó ông sợ con trai mình bị lừa ngủ với người khác rồi mắc bệnh nên dạy con phải giữ mình sạch sẽ, chứ không ngờ sẽ có ngày này.

Con nói như hay lắm con trai, cha dạy con mà con có nghe không?

Tề Vị An vội vàng nói xong, sau đó xoa xoa ngón tay, mặt đỏ bừng. Cha đã dạy rất đúng, anh chỉ được ngủ với vợ, vậy nên vợ quả thực rất tốt với anh.

Ngoài cửa sổ tuyết ngừng rơi, mây đen tan đi, dần dần biến mất.

Kỳ Thư mở máy tính, tính toán tài sản và bất động sản mình đang đứng tên.

Cổ phiếu có thể được rút ra khoảng 2 tỷ, tiền gửi trong ngân hàng là 3 tỷ, cộng thêm một ít vàng, cô cũng không biết có thể bán ra được bao nhiêu dựa trên giá vàng hiện tại.

Cô mở trình duyệt, tìm kiếm giá vàng theo thời gian thực, ba thỏi vàng trong két có thể bán được khoảng gần 5 tỷ.

Số tiền trong sổ tiết kiệm để làm từ thiện hàng năm cho các cơ sở ở quê nên được để riêng. Thế còn việc bán căn nhà kia thì sao? Hay bán chiếc xe hiện tại thay bằng một chiếc rẻ hơn? Hay bán đồng hồ? Kỳ Thư cẩn thận suy nghĩ.

Tề Vị An là thiếu gia của Tề gia, anh lớn lên trong biệt thự sang trọng với những thứ xa xỉ, tuy điều kiện của cô kém xa Tề gia nhưng cô vẫn sẽ kiên quyết.

Cô không thể để Tề gia nghĩ rằng Tề Vị An sẽ gặp khó khăn nếu anh ở bên cô, trong mắt cô anh là trân quý nhất, cô muốn chứng minh rằng mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhà họ Tề.

Tề Vị An không dám chọc giận cha nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn tối, trong đầu vẫn cứ lo lắng không biết Kỳ Thư ở nhà có thể tự hâm nóng đồ ăn hay không.

“Cha, con ăn xong rồi.” Tề Vị An đặt đũa xuống.

"Được rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi."

“Cha, con...” Tề Vị An nghĩ nghĩ, nói: “Tối nay con phải tới nhà Kỳ Thư, cô ấy vẫn đang đợi con.”

Tề Minh Trụ nhìn lên.

“Cô ấy không thể ngủ một mình, lạnh lắm.” Tề Vị An nghiêm túc giải thích.

Phải lạnh không? Nhà ai cũng có máy sưởi thì có thể lạnh chỗ nào?! Mà trời này còn có thể làm cách khác để hết lạnh! Tề Văn Triết lắc đầu, thằng nhóc này sao có thể biết tới như vậy? Nó đã qua mặt ông từ lâu, trong chuyện riêng tư này thành thục đến không thể ngờ luôn rồi.

Tề Văn Triết thấy không thể giữ được con trai nữa, có vợ quên cha, đâu còn cách nào khác, "Đi đi."

“Cảm ơn cha.” Tề Vị An mừng rỡ.

“Để chú Trần đưa em đi, đừng đạp xe nữa.” Tề Minh Trụ nói lớn theo em trai đã mất dạng sau cánh cửa.

Tề Vị An sựng lại xém chút nữa vấp ngã, tại sao anh biết mình đang lấy xe đạp, "Vâng, đã biết."

Sau khi Tề Vị An chạy ra ngoài, Tề Minh Trụ nhận được một tin nhắn.

"Tề tiên sinh, tôi có chuyện cần nói rõ ràng. Kỳ Thư.”

Anh đưa điện thoại cho cha xem, hai cha con chạm ánh mắt nhau, trả lời một chữ: "Được."