"Chị Thư, sang năm mới chị lại càng vui vẻ, nước da lại hồng hào rạng rỡ hơn." Sau khi trở lại làm việc sau nghỉ Tết, Đào Đào trò chuyện với Kỳ Thư.
"Em cũng vậy, về nhà mẹ đã làm rất nhiều món ăn ngon phải không?" Kỳ Thư nhìn Đào Đào, mọi người đều béo hơn một chút sau khi dịp Tết về.
“Dạ, em tăng 3 cân.” Đào Đào nhéo bụng cô, “Chị Thư, chị không tăng cân.”
"Đâu có, chị cũng tăng 2 cân." Kể từ khi chia tay mấy tháng nay, cô và Tề Vị An đều sụt cân rất nhiều, hai người muốn bù đắp cho nhau, bù đắp cho nhau béo lên.
"Phó nhiệm Kỳ, viện trưởng gọi cô có việc." Trợ lý đi tới thông báo.
“Được rồi, tôi đã biết.” Kỳ Thư vẫy tay Đào Đào, “Chị đi trước.”
Viện trưởng gọi cô để giao phó, một số doanh nghiệp lớn ở thành phố H tổ chức hội thảo về phương hướng và quy hoạch phát triển vào đầu năm.
Trưởng khoa cùng Viện nghiên cứu máy tính thông minh có việc không thể có mặt, họ giao cho cô thay mặt trung tâm tham dự.
Kỳ Thư gật đầu, chuyên nghiệp đi tới hội trường.
Đại diện của một số công ty lần lượt phát biểu trên sân khấu, mô tả kế hoạch phát triển của riêng họ và những điều họ hy vọng các công ty khác sẽ cùng quảng bá và hợp tác.
Kỳ Thư ghi chép cẩn thận bên dưới.
Tề Minh Trụ liếc nhìn về phía sau ở hàng ghế đầu và nhìn thấy "em dâu gần như" của mình. Cha đã kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra vài ngày trước.
Anh tin vào tầm nhìn của cha mình, vì vậy anh đã không còn phản đối.
Nói đến, anh ấy đã xem sơ yếu lý lịch công việc của Kỳ Thư và rất hứng thú với một số dự án cô chủ trì, nhưng trước đó có xích mích, khiến anh ấy có chút khó nói chuyện.
Sau cuộc họp, mọi người thoải mái trao đổi, Tề Minh Trụ cầm ly rượu đi tới.
“...Có thông tin nghiên cứu nào về khía cạnh này không?” Anh hỏi tất cả trong nhóm người.
"Đại học Carmel đã xuất bản một bài báo vào tháng 12 năm ngoái về công nghệ nhận dạng hình ảnh con người. Nhóm nghiên cứu của họ tin rằng nó sẽ rất hữu ích trong việc tránh người đi bộ và chướng ngại vật trên đường khi lái xe tự động, nhưng tôi đang suy nghĩ xem liệu nó có thể được sử dụng để nhận dạng hoặc phòng ngừa tội phạm hay không." Kỳ Thư truyền đạt suy nghĩ của mình ở phía sau.
"Không phải Đại học H cũng nghiên cứu nhận dạng khuôn mặt sao?" Lâm Chấn là cháu trai của một trưởng phòng điều hành của tập đoàn Chu gia, và anh ta được tham dự cuộc hội nghị này nhờ mối quan hệ của chú mình.
Anh ta thực sự không hiểu gì về những điều này và chỉ có thể nói về một số kiến thức hời hợt.
Anh ta tốt nghiệp một trường đại học hạng ba và ít được tiếp xúc với các học giả hàng đầu.
Vốn dĩ anh ta cho rằng những cô gái hiểu rộng đều là những người có vẻ ngoài bình thường, hoặc là những cô nàng mọt sách đeo kính, lần đầu tiên nhìn thấy một người xinh đẹp như Kỳ Thư, anh ta nghĩ rằng cô chắc hẳn cũng sẽ bị thu hút bởi vẻ ngoài của mình.
"Bằng sáng chế hiện tại của đại học H chủ yếu được sử dụng trong kiểm tra an ninh và kiểm soát truy cập. Đây là một ứng dụng tích cực và cởi mở cho người dùng, người dùng biết rằng họ đang sử dụng sản phẩm này."
Lý Nhã chăm chú lắng nghe, anh ấy cũng thay mặt công ty đến đây.
“Nhưng nếu là nhận dạng và dự đoán tội phạm, thì có thể là bí mật theo dõi, so sánh với cơ sở dữ liệu công cộng của cảnh sát để xem có nghi phạm hình sự nào đi ngang qua hay không, hoặc phân tích quỹ đạo di chuyển của kẻ khả nghi để dự đoán hành động tiếp theo của họ.”
"Nếu công nghệ này có thể áp dụng thành công, nó sẽ rất hữu hiệu trong việc hỗ trợ cảnh sát giải quyết tội phạm và giảm tỷ lệ tội phạm. Hai người nghĩ thế nào?" Kỳ Thư chủ yếu nhìn Lý Nhã, bởi vì cô có thể nhìn ra trong vài lời, anh chàng tên Lâm Chấn kia là một kẻ không ra gì.
Tề Minh Trụ ở phía sau nghe, cảm thấy rất thú vị.
"Tôi cũng đã tưởng tượng ra điều này. Đây là hướng nghiên cứu của tôi khi còn học cao học. Khi đó tôi có nhắc đến một bài báo ở hội nghị thượng đỉnh CMC.." Mắt Lâm Chấn trừng lớn khi nghe thấy hai người nói chuyện qua lại, cảm thấy mình bị phớt lờ, bị cướp mất ánh đèn trước mặt mỹ nữ, người phụ nữ này nữa, không thấy ai mặc bộ đồ đắt tiền hơn sao?
"Chuyện nước ngoài nhất định phải cao cấp hơn chuyện trong nước à?" Anh ta đột ngột ngắt lời, hai người đang nói chuyện về báo nước ngoài, có phải cho là anh ta chưa đọc mà bị phân biệt đối xử không?
Kỳ Thư và Lý Nhã nhìn nhau, nãy giờ có ai nói điều đó không?
Chỉ là lĩnh vực này được phát triển đầu tiên ở nước ngoài, đất nước họ đang dần dần bắt kịp, mặc dù nước họ cũng đang dẫn đầu theo một hướng nhất định, nhưng chỉ khi đổi mặt và cùng nhau học hỏi thì chúng ta mới có thể tiến bộ.
Hơn nữa, tiếng Anh là một ngôn ngữ quốc tế, và việc thực hiện giao tiếp học thuật bằng cách viết bài bằng tiếng Anh thực sự dễ dàng hơn.
Thấy hai người im lặng, Lâm Chấn cho rằng lời nói của mình đã khiến họ bị khớp, “Các người cho mình giỏi thì thích làm việc đó. Mà việc nhà thì không có niềm tin.”
Kỳ Thư và Lý Nhã lại nhìn, đồng thời không nói nên lời, ai không có tự tin? Họ có tin nước nhà có thể làm được nên mới đến đây để trao đổi ý kiến.
Sao trong hội nghị cấp cao lại xuất hiện người đàn ông họ Lâm này vậy? Được cái tự tin quá mức chứ không được cái gì.
"Anh Lý, chúng ta trao đổi thêm nhé." Kỳ Thư để lại thông tin liên lạc của đối phương, Lý Nhã này có tài năng và kiến thức thực sự, cô muốn thuyết phục anh ấy, trung tâm R&D đang phàn nàn rằng thiếu người.
"Được rồi, cô Kỳ." Lý Nhã thiện chí, anh ấy có thể thấy Lâm Chấn đang là người gây rắc rối, hiện tại không phải lúc để nói chuyện.
Lâm Chấn lo lắng, vừa rồi cô không cho anh ta thông tin liên lạc, tại sao lại phải liên lạc với Lý Nhã? Người phụ nữ này có sáng suốt không?
"Cô Kỳ, cô đừng quá kiêu ngạo chỉ vì cô đã đọc sách nhiều. Sách không thể dùng làm đồ ăn cho cô được đâu.” Anh ta liếc nhìn lên xuống nói.
Con **, Kỳ Thư chửi thầm trong lòng.
"Cậu Lâm, đúng là sách không thể ăn như đồ ăn, nhưng đọc còn hơn cho lợn ăn, mà cho lợn ăn còn tệ hơn nói chuyện với cậu." Cô không muốn khách khí nữa," Để tôi nhắc nhở cậu, công ty chú cậu so với chúng tôi thì chả là gì, trông cậu lớn tuổi hơn tôi, nhưng so với tôi cậu cũng chỉ là thằng cóc con.”
Làm tốt lắm, Tề Minh Trụ trong lòng vỗ tay, anh ấy biết người phụ nữ này chưa bao giờ bị thua thiệt lời nói người khác.
Lâm Chấn trở nên tức giận và bắt đầu nói chuyện vô đạo đức với Kỳ Thư, "Tôi thấy cô là phụ nữ nên tôi không muốn làm khó. Đừng nghĩ rằng mình mạnh mẽ như vậy. Cô cũng chỉ dựa vào cơ thể của mình mà thôi..."
“A!” Anh ta hét lên, chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó đánh mạnh vào má.
Tề Minh Trụ cởi khuy măng sét và xoa xoa cổ tay.
Anh ấy không quan tâm những bê bối trước đây của Kỳ Thư là đúng hay sai, nhưng vì cô đã quyết tâm đi theo em trai mình nên từ nay cô sẽ là thành viên của gia tộc họ Tề và sẽ không dung thứ cho sự bắt nạt của kẻ nào.
Khinh thường Kỳ Thư chính là khinh thường Tề gia, nếu ở ngoài có người dám nói xấu, không chỉ có cô, mà cả Tề Vi An cũng sẽ bị tổn thương.
"Ai?!" Lâm Chấn hét lên, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Tề Minh Trụ.
"Tề... Anh Tề."
Mã Bạch Sơn cũng lao tới, nửa đầu tóc thưa thớt, cái bụng căng phồng nhét vào trong bộ âu phục, hầu như không được đỡ bằng thắt lưng.
"Anh Tề, tôi xin lỗi." Ông nắm lấy cháu trai của mình, "Tại sao con lại xúc phạm anh Tề?"
"Con... Con không có."
Thì ra là họ hàng của lão già này, Tề Minh Trụ cười khinh thường.
Kỳ Thư sửng sốt vài giây mới nhận ra, vừa rồi là Tề Minh Trụ ra tay thay cô sao?
"Mã tiên sinh, nam nhân nói chuyện thô lỗ với nữ nhân xa lạ, đây gọi là thiếu duyên dáng. Đẳng cấp của Kỳ Thư ở thành phố H so còn hơn cả ông. Cháu trai của ông là một tiểu bối không tôn trọng tiền bối. Đây gọi là thiếu giáo dục."
“Phải, phải, anh Tề nói đúng, thật xin lỗi, khi về tôi sẽ kỷ luật nó, không mang nó đến đây nữa.”
Mã Bạch Sơn vội vàng nói, nếu không mau nhận lỗi không biết chức trưởng phòng của ông ở tập đoàn Chu gia sẽ thành ra thế nào, tập đoàn Tề gia luôn là người đứng đầu, phạm lỗi với họ sao có thể tồn tại.
"Biết điều đi.” Tề Minh Trụ lạnh lùng nói.
"Vâng, anh Tề, tôi xin lỗi." Lâm Chấn khuôn mặt ngại đơ và xin lỗi anh.
"Không cần xin lỗi tôi!”
“Dạ...” Lâm Chấn luống cuống hơi quay đầu lại phía Kỳ Thư: “Kỳ tiểu thư, thật xin lỗi.”
“Không chấp nhất.” Kỳ Thư đáp lời anh ta.
"Xin lỗi xin lỗi"
Mã Bạch Sơn ôm lấy người, nhanh chóng rời khỏi đây, ở thêm nữa ông không biết giấu mặt mình ở đâu.
"Minh Trụ, nghe nói có người dưới quyền đã khiến con không vui?" Chu Nhất Toàn, chủ tịch của tập đoàn Chu gia, đi tới.
"Chú Chu!” Tề Minh Trác chào hỏi. Mặc dù cuộc hôn nhân giữa Tề Vị An và Chu Y Y không thành nhưng ông Chu vẫn là bạn hữu của cha anh ấy.
"Quả thực có người đắc tội Tề gia."
"Đây là ai?" Chu Nhất Toàn hỏi Kỳ Thư.
Tề Minh Trụ suy nghĩ một chút, trả lời: “Là vị hôn thê của Vị An.”
"Kỳ Thư, đây là ông Chu chủ tịch tập đoàn Chu gia và là thân hữu của chúng ta.” Anh giới thiệu hai người họ.
"Xin chào, chủ tịch Chu." Kỳ Thư chưa kịp hoàn hồn sau chuỗi bất ngờ, lịch sự chào hỏi ông Chu.
"Xin chào." Chu Nhất Toàn bắt tay cô, lén lút nhìn, Chu Y Y nhà họ và con trai út họ Tề không thể hẹn hò, nguyên lai đối phương thích người này.
“Lần này đắc tội rồi, khi về ta sẽ xử lý hai người đó.”
Nếu Tề Minh Trụ công khai giới thiệu cô, điều đó có nghĩa là nhà họ Tề đã công nhận thân phận của cô, và ông cũng không muốn xích mích với nhà họ Tề.
"Không, không có gì to tát."
Kỳ Thư vẫn chưa thích ứng được với sự xuất hiện đột ngột của thân phận mới và ”người ủng hộ mới”.
Địa điểm nhỏ, tin tức việc xảy ra nhanh chóng truyền đến toàn bộ hội trường, mọi người đều đang suy đoán về mối quan hệ giữa Kỳ Thư và Tề Minh Trụ, những người nắm rõ thông tin nhanh chóng tìm ra câu chuyện bên trong.
Sau khi ông Chu rời đi, Kỳ Thư và Tề Minh Trụ còn đứng ở lại.
“Cám ơn.” Cô nghĩ đến lúc trước giữa hai người không vui, nhưng không ngờ sẽ có một ngày nói lời cảm ơn với anh ấy.
“Ừ.” Tề Minh Trụ cũng có chút lúng túng, dùng giọng nói không quá lạnh lùng đáp lại.
“Vị An nói dạo gần đây chú rất bận.”
"À, hôm kia cha tôi đã đến Hồng Kông, nên tôi đến tham dự cuộc hội nghị này."
"Chú, chú ngủ ngon hơn không?" Hai người vẫn trò chuyện lịch sử. Tề Vị An nói gần đây cha hắn ngủ không ngon giấc, Kỳ Thư biết chứng mất ngủ khó chịu như thế nào nên cũng lo lắng.
"Vẫn như vậy.”
“Tôi có mua một ít hương để giúp dễ ngủ, ngày mai tôi sẽ bảo Vị An mang về.”
"Cha tôi có vấn đề về tâm lý, vài ngày nữa là đến ngày giỗ của mẹ tôi, mỗi năm ông ấy sẽ cảm thấy khó chịu một thời gian, sau đó sẽ ổn thôi."
Cha thường cảm thấy khó chịu mấy ngày trước và sau ngày giỗ, nhưng bây giờ ông lại không thể ngủ được cả tháng.
Đêm đến, ông một mình nhìn ảnh mẹ, một mình chịu đựng niềm khao khát ngày càng lớn mà không thể nào diễn tả được.
“Thật xin lỗi.” Cô biết mất đi người thân sẽ đau buồn đến mức nào, cô cũng rất nhớ bà nội của mình.
"Dù sao cũng cảm ơn cô.”
Phía sau hai người có một bức tường trưng bày, có người đang nói nhỏ. "Cậu cả Tề gia? Vậy Kỳ Thư là?"
"Không, là với nhị thiếu gia nhà họ Tề."
“Con trai thứ hai của Tề gia không phải...”
“Suỵt.” Một người khác thì thầm, bịt miệng lại.
"Khó trách cô lên được chức như vậy, nữ nhân này thật sự không đơn giản, ngay cả kẻ ngốc cũng nguyện ý đi theo.”
"Đi thôi, đừng nói nữa."
Kỳ Thư và Tề Minh Trụ im lặng lắng nghe.
“Cô không giận à?” Anh ấy hỏi.
Kỳ Thư bình tĩnh, “Chuyện này tôi đã nghe nhiều rồi, về sau sẽ ít nghe hơn, nhưng tôi sống ngay thẳng, bọn họ chỉ có thể trốn ở một nơi không ai nhìn thấy, kêu ríu rít thôi.”
"Có lý, nhưng gia tộc họ Tề nghe được chuyện này sẽ không im lặng."
Thực đơn giản và thô thiển, Kỳ Thư mỉm cười.