Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 30: Uy Hiếp

Tề Vị An nhận được cuộc gọi từ Kỳ Thư, trước khi đầu kịp xử lý những gì vừa nghe được, anh đã nhanh chóng bước xuống.

Mọi người đã giải tán nên Kỳ Thư đợi một mình dưới gốc cây ở góc đường.

Tề Vị An chạy tới, đột nhiên dừng lại trước mặt người cô, không biết phải làm sao.

Kỳ Thư liền ôm lấy eo anh, gúc mình vào vòng tay của anh. "Em mệt quá, chúng ta về nhà thôi."

“Được.” Tề Vị An gọi xe, đợi xe tới đỡ cô ngồi vào ghế sau.

Kỳ Thư dựa vào vòng tay anh, như không còn chút sức lực nào.

"Kỳ Thư." Khi xe đến tầng dưới, Tề Vệ An gọi cô, Kỳ Thư buồn ngủ đến mức không buồn mở mắt, “Ngoan nào, vào nhà hẳn ngủ." Anh bế cô lên lầu.

Tề Vị An đặt người lên giường rồi cởi giày cao gót ra.

Cởi giày ra, anh nhìn thấy sau mắt cá chân cô có một vết đỏ, phiền muộn xoa xoa, cô rõ ràng nói không thích đi giày cao gót, tại sao lại tự làm khó mình như vậy.

"Em có muốn đi tắm không? Vợ." Anh nghĩ về từ mình vừa kêu và từ từ thay đổi lời nói, "Kỳ Thư à."

"Không, không muốn!"

Có thể là do tối nay uống quá nhiều, cũng có thể là khó chịu khi bị Lý Chí Đông bất ngờ nắm khớp, Kỳ Thư cảm thấy đầu đau nhức, khiến cô đặc biệt cáu kỉnh.

"Được rồi được rồi, không tắm."

Sau khi Tề Vị An thay đồ ngủ cho cô, anh đi đến bàn trang điểm tìm khăn tẩy trang thường dùng của cô, lấy ra hai chiếc và cẩn thận lau mặt cho cô.

Bình thường Kỳ Thư sẽ ngồi trước gương bôi này vào mặt, nói rằng nếu không tẩy trang thì da cô sẽ càng tệ hơn, anh nằm trên giường, vừa nghe vừa nhìn, anh đều nhớ từng lời cô nói.

Tề Vị An lấy khăn lau ướt, thoa lông mày, tẩy sạch lớp trang điểm, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ của cô.

Cô trông vẫn đẹp khi không trang điểm, kém sắc sảo hơn một chút, nhưng lại trông nhẹ hàng và trẻ trung hơn.

Sau khi thay khăn, Tề Vị An lại lau lần nữa.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi, khuôn mặt và đôi môi của cô, như thể anh chưa bao giờ có đủ chúng.

Nghĩ đến những lời cô nói tối nay, đầu ngón tay anh không khỏi run rẩy, cho nên cô không thích anh, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, cô chỉ coi anh là một kẻ ngốc dễ lợi dụng.

Anh không tin lời người khác nói, nhưng đây chính là lời cô nói.

Với đô môi mềm mại như vậy, lời nói của cô lại như những lưỡi dao đâm vào trái tim anh, anh không thể cảm nhận được trái tim mình có còn đập trong cơn đau dữ dội khi nghe câu nói đó hay không.

“Nước.” Kỳ Thư mím môi, cổ họng khô khốc.

Tề Vị An đỡ cô dậy một chút và cho cô uống nước mật ong mới pha.

Kỳ Thư thậm chí còn không mở mắt, cắn ống hút và uống cạn ly nước mật ong.

“Súc miệng đi vợ.” Tề Vị An theo thói quen nói ra danh xưng này, lại lần nữa giật mình.

Cô nhổ nước súc miệng, rồi nằm lại giường, ngủ say hoàn toàn.

Tề Vị An cầm chiếc cốc, nước mắt bất chợt từng giọt rơi xuống, dọc theo thành cốc trượt xuống đáy, dần dần tạo thành một hàng nước dài.

Phải làm gì? Anh nên làm gì đây?

Anh xuyên qua sương mù nhìn thấy, bàn chân mịn màng trắng nõn của cô có chút ửng đỏ, lau nước mắt, lại đi vào phòng khách tìm hộp y tế rồi quay lại với thuốc sát trùng và bông gạc...

Kỳ Thư ngủ say đến nỗi cô không biết mình đã được bôi thuốc vào chân hay nước mắt của ai đã rơi.

Làm xong, Tề Vị An tắt đèn, lặng lẽ ngồi ở bên giường.

Tại sao cô lại nói dối anh? Nếu anh bằng lòng bị cô lừa dối, liệu cô có thể tiếp tục lừa dối anh không?

Cô còn chưa nói không muốn anh, chẳng phải nghĩa là cô vẫn chưa chán chơi với anh, vậy anh còn có thể ở bên cạnh cô phải không? Dù sao thì mình cũng là kẻ ngốc nên cứ tiếp tục ngốc như vậy đi.

Tề Vị An không khỏi nức nở, sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên vội vàng ôm gối che lại.

Thân hình cao lớn của anh ngồi xổm bên giường, nhìn khuôn mặt mơ hồ đang ngủ của cô qua ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa.

Làm sao Kỳ Thư lại không thích anh? Khi họ gặp nhau lần thứ hai, cô mời anh đi ăn tối, cô bôi kem chống nắng cho anh ở bãi biển và cô cướp đi nụ hôn đầu tiên của anh ở quán bar.

Lần đầu tiên cô chủ động đẩy anh xuống giường, họ làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ.

Cha nói chỉ có vợ tương lai mới có thể cởϊ qυầи áo của anh, từng centimet trên cơ thể anh đều được Kỳ Thư nhìn thấy và chạm vào, nếu cô không muốn anh nữa thì anh phải làm sao? Anh sẽ bị vợ tương lai ghét bỏ.

Nhưng vợ anh là Kỳ Thư, anh không muốn cưới ai khác, không muốn ngủ với ai khác, anh chỉ muốn cô.

Họ cùng nhau đi du lịch Ý và chụp nhiều ảnh như vậy, trong mỗi bức ảnh đều rõ ràng cô đang mỉm cười vui vẻ, sao có thể không thích anh?

Cuộc sống ở Ý thật ngắn ngủi, thị trấn nhỏ hư ảo như thiên đường, ngôi nhà màu vàng rực rỡ đọng lại trong ký ức nhưng không thể mang về đây.

Cái gì là thật? Anh nhìn thấy chính là phòng tiệc của khách sạn Baiyuan, là một nhóm người thông minh, mặc quần áo thơm tho, trò chuyện cười nói vui vẻ.

Tề Vị An đã nhìn thấy những cảnh tượng như vậy vô số lần với cha mình từ khi còn nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy đây là thế giới của riêng mình.

Anh không muốn thừa nhận rằng người đàn ông đứng cạnh Kỳ Thư tối nay dường như đến từ cùng một thế giới với cô.

Người đàn ông đó thoạt nhìn rất thông minh, cũng là một tinh anh giống như cô, nhưng bản thân anh thậm chí còn không phải người bình thường.

Anh là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc với đầu óc đơn giản, một kẻ ngốc không biết làm gì khác ngoài vẽ, một kẻ ngốc sợ nói chuyện với người lạ, sợ bị cười nhạo và không có công lao gì.

Không ai thích một kẻ ngốc, không ai thích anh.

Nước mắt anh rơi xuống, tim đầy đau đớn. Tề Vị An nằm chặt nằm đấm, móng tay ngắn cắm vào da thịt, tựa hồ không cảm nhận được sự đau đớn ở lòng bàn tay mình.

Nếu Kỳ Thư tốt bụng như vậy, hãy tiếp tục lừa dối anh, chỉ cần cô bằng lòng thì anh cũng bằng lòng. Chỉ cần cô không mở miệng đuổi anh đi, anh sẽ ở bên cạnh.

Anh sẽ không đòi hỏi cô nữa, và anh cũng không còn dám đòi hỏi cô nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tề Vị An ngồi dưới gầm giường cả đêm, ánh sáng từ rèm cửa dần dần làm rõ ràng hình dáng căn phòng.

Trời đã sáng quá sớm, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với vấn đề này.

Kỳ Thư sẽ nói gì với anh khi cô tỉnh dậy? Hoặc giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hoặc bảo anh thu dọn đồ đạc và ra ngoài.

Tề Vị An cảm thấy mình là một kẻ hèn nhát, một kẻ hèn nhát không dám đối mặt với hiện thực.

Chân đau nhức đến tê cứng, anh bám vào tường từ từ đứng dậy, Kỳ Thư không thích ăn tối, có lẽ chỉ tập trung vào việc uống rượu trong bữa tiệc tối qua, chắc chắn cô khi tỉnh dậy sẽ đói.

Cô thích ăn mì trong súp nóng, vì khi cô còn nhỏ bà nội thường làm món này cho cô, Tề Vị An đã cố gắng học hỏi.

Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào bếp khéo léo bật lửa, đun sôi nước súp rồi cho hai nắm mì vào đó.

Anh không dám gọi cho cô khi mì đã chín, trước đây cô thường hôn chào buổi sáng khi thức dậy với anh, nhưng hôm nay, liệu cô có còn hôn anh không?

Kỳ Thư nửa tỉnh nửa mê, bụng đói cồn cào, mùi hương quen thuộc từ khe cửa bay vào, mùi mỳ nóng hổi!

Cô mở mắt ra, thấy nửa giường còn lại trống không, hình như Tề Vị An đã dậy nấu mì cho cô.

Cô đứng dậy bước ra khỏi giường, đá chân vào con robot đang quét nhà, con robot quét nhà lập tức bắt đầu hoạt động, thật kỳ lạ, tại sao nó lại đến phòng ngủ?

Tề Vị An nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, biết cô đã tỉnh, đột nhiên căng thẳng, phải làm sao đây? Cô định chia tay với anh à? Cả đêm anh không ngủ, trong đầu rối bời suy nghĩ, cuối cùng anh không còn cách nào khác ngoài mở cửa bỏ chay.

Kỳ Thư đi đến phòng khách, mùi càng thơm hơn, mì đang sôi trong nồi nhỏ, hình như lửa vừa được tắt, còn hơi sôi. Chàng trai ngốc của cô đâu rồi?

“Tề Vị An?” Kỳ quái, anh đều không có ở thư phòng cũng không có trong phòng tắm, "Anh ơi? Tề Vị An ơi."

"Anh đã đi đâu thế?" Cô gửi tin nhắn cho anh.

Tề Vị An đứng ở dưới lầu không dám lên, cha anh vừa gọi anh về nhà, anh nói đang về.

Anh vùi đầu vào cánh tay, lừa dối chính mình và người khác.

"Có việc phải làm, về nhà trước."

Tại sao lại đi nhanh như vậy? Thật là, cô chỉ muốn hôn anh một lát trước khi đi thôi. "Anh giữ an toàn."

Kỳ Thư đặt điện thoại xuống, đồ mì vào bát, ngồi vào bàn ăn một mình.

Sau một ngụm canh nóng và hai miếng mì mềm, cái bụng bị tra tấn suốt đêm vì say khướt của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Ding ~dingding ~" Cô nghe nhạc chuông, liền nhấc điện thoại lên, trên đó hiển thị một số lạ, "Xin chào."

"Xin chào, cô Kỳ Thư, tôi là anh trai của Tề Vị An, cô có thời gian không? Chúng ta cần nói chuyện một chút."

"Được."

Kỳ Thư đặt điện thoại di động xuống và suy nghĩ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với tình thế, chuyện gì rồi cũng tới thôi.

Ăn xong cô thay quần áo, rồi đến quán cà phê đã hẹn gặp.

“Cô Kỳ, mời ngồi.” Tề Minh Trụ dựa vào ghế, nhận ra người trước mặt.

“Xin chào." Kỳ Thư gật đầu, người đàn ông trước mặt mặc vest và đi giày da, rất nhã nhặn, có khuôn mặt hao hao nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với Tề Vị An.

Hai bên im lặng vài giây, không ai lên tiếng trước.

"Cà phê ở đây khá ngon, cô cứ thử đi." Tề Minh Trụ ra hiệu.

Kỳ Thư cầm cốc lên và uống một ngụm, "Anh Tề, nếu anh có chuyện muốn nói thì cứ nói thẳng đi."

Anh ấy hạ giọng, "Vậy tôi không khách khí nữa, tôi biết Kỳ tiểu thư là người rất tốt, nhưng cô và Vị An nhà tôi không hợp nhau."

"Anh biết gì về tôi?"

"Những gì cần biết đã biết." Tề Minh Trụ không giấu giếm sự thật rằng họ đã điều tra cô.

Lông mi Kỳ Thư khẽ run lên, cô ngước mắt nhìn thẳng vào người đối diện: “Vậy anh hiểu anh ấy sao?”

"Em ấy là em trai tôi, tôi đương nhiên hiểu."

"Anh có biết anh ấy thích màu chăn bông nào, thích kem vị gì, anh ấy muốn sống cuộc sống như thế nào không?"

Tề Minh Trụ im lặng mấy giây, nói: “Tôi không biết Vị An thích vị kem gì, nhưng tôi biết loại phụ nữ như cô không hợp với nó."

"Ồ, vậy anh cảm thấy loại người nào thích hợp với anh ấy?"

“Giống nó vậy, giản dị và không phức tạp.” Tề Minh Trụ nhìn cô bằng ánh mắt có chút hàm ý, ý tứ những từ này không liên quan gì đến cô.

Kỳ Thư khẽ mỉm cười thừa nhận cô không sống đơn giản, nhưng tại sao lại nói như kiểu cô không tử tế? Phúc tạp ở đây là định nghĩa theo việc gì?

"Tề tiên sinh, hai người đơn giản đến với nhau có thể dễ dàng, nhưng trên đời này một đôi nếu quá ngây thơ sẽ bị xã hội ức hϊếp."

"Em ấy sẽ không một mình đối mặt với thế giới này, Tề gia sẽ luôn bảo vệ nó."

"Cho nên anh gọi là yêu chính là để Tề Vị An luôn được che chở dưới bộ cánh của anh, được bảo vệ như một đứa trẻ suốt đời?"

"Chỉ cần em ấy hạnh phúc, tôi không nghĩ điều đó có gì sai cả."

"Anh ấy là đàn ông." Kỳ Thư nói từng chữ một, "Một người nên có phẩm giá của riêng mình, tự mình nhận được sự tôn trọng và có quyền lựa chọn cách sống của mình."

"Có bao nhiêu người thực sự có thể lựa chọn cuộc sống mà họ mong muốn? Cô Kỳ, cô có thể không? Tôi không thể. Gia đình sẽ cho nó sự tự do tối đa.”

"Anh Tề, anh không phải là người chưa từng yêu.Không chỉ ngoại hình giống nhau, tính cách giống nhau thì hợp nhau. Tính cách bổ sung cho nhau mới là sự kết hợp hoàn hảo nhất."

"Cô Kỳ quả thực có tài hùng biện rất đáng nể, nhưng hôm nay tôi không đến đây để tranh cãi với cô, tôi ở đây để thông báo cho cô một tiếng.”

Tề Minh Trụ đặt hai tay ra hai bên ghế, đây là tâm thế tự tin có thể cho đối phương cảm giác áp bức, cũng là tư thế thường thấy của anh ấy khi đàm phán.

"Cô Kỳ, cô quan tâm đến tiền của Vị An, cô hẳn phải hiểu sức mạnh của tập đoàn Tề gia, và gia tộc họ Tề chỉ có hai người thừa kế là tôi và em trai tôi."

Đang kiếm tiền? Khi cô gặp Tề Vị An, anh không có một xu, khi họ xác nhận mối quan hệ, cô thậm chí còn không biết anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng.

"Cô đạt được địa vị hiện tại ở thành phố H không phải dễ, nhưng Tề gia muốn đưa người rời khỏi thành phố H thì lại rất dễ dàng, cô Kỳ tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ."

"Anh Tề đang đe dọa tôi sao?"

"Ý tôi không phải vậy, cô hoàn hảo để có thể tìm được người tốt hơn. Về phần vợ của Vị An, nhà họ Tề của chúng tôi đã có ứng cử viên thích hợp."

“Anh nói nhiều như vậy, anh ấy có đồng ý không?”

Tề Minh Trụ khẽ mỉm cười, "Hôm nay Vị An và con gái nhà Chu gặp nhau, nó không nói cho cô biết sao?”

"Cái gì?"