Tề Vị An không biết mình về nhà bằng cách nào, khi vào cửa anh cũng không có cảm giác gì.
Tề Văn Triết đang đợi ở nhà, bất ngờ khi thấy con trai mình về với bộ dạng như vậy.
"Vị An, con có chuyện gì sao?"
Anh cố gắng hết sức để lấy lại bình tĩnh, "Con không sao."
"Có người bắt nạt con?" Ông lo lắng hỏi, con trai của ông ngay cả khi còn nhỏ cũng không biết mình bị bạn cùng lớp bắt nạt như thế nào.
Bắt nạt? Có phải Kỳ Thư đang bắt nạt anh không? Cô không đánh anh cũng không mắng anh.
Nhưng trái tim anh lại đang đau đớn.
Tề Văn Triết thấy người anh không bị thương gì ngoại trừ hơi phờ phạc, nên mới thở phào nhẹ nhõm, "Cha giới thiệu cho con một người bạn. Con đi gặp mặt làm quen đi."
“Người nào ạ?” Tề Vị An không hiểu.
"Con gái út của chú Chu, người bên công ty Hoa Đồng tên là Chu Y Y, nhỏ hơn con hai tuổi, năm nay mới 20, đang học về nhạc."
"Cha, con không muốn.." Tề Vị An rất ít kết bạn, hiện tại tâm tình kết bạn lại càng không có.
"Con bé sức khỏe kém giống như con trước đây, hiện tại vẫn cần được khám bệnh thường xuyên.”
"Cô ấy bị sao vậy ạ?" Tề Vị An ngẩng đầu lên.
"Bị bắt cóc ở nước ngoài hai năm trước và bị thương. May mắn thay, cảnh sát đến kịp thời và đã được giải cứu. Tuy nhiên, con bé lại bị xe của kẻ bắt cóc đâm phải."
“Vậy cô ấy vẫn ổn chứ?” Sự chú ý của Tề Vị An chuyển hướng, có lẽ là do anh cũng từng bị bắt cóc và bị thương, lại có bản chất lương thiện nên vô thức quan tâm đến người khác.
“Sau nửa năm điều trị ở nước ngoài, hiện đang phục hồi chức năng tại nhà. Chân gần như đã bình phục nhưng một khoảng thời gian nữa mới có thể đi lại bình thường được."
Tề Văn Triết đã gặp Chu Y Y, ở nhà họ Chu ông không thấy bất kỳ sự khác biệt nào của Chu Y Y khi đi lên xuống cầu thang, tuy nhiên, đôi lúc vẫn sẽ hơi khập khiễng và cần nạng, nhưng nếu tiếp tục tập luyện có thể hồi phục hoàn toàn.
Không thể chọn được điều kiện hoàn hảo nào khác cho Tề Vi An của ông.
Điều quan trọng cô gái Chu Y Y này yếu đuối, ít nói, giản dị và cư xử đúng mực.
Thực lực của Chu gia không bằng một phần mười của Tề gia, nhưng là một gia đình đàng hoàng, nuôi dạy con gái rất tốt, Chu Y Y ngoài việc học ra còn chơi đàn piano, biểu diễn nhiều năm như vậy, có thể coi là cô đã thành thạo.
Quan trọng là cô gái này nhận thức rõ hoàn cảnh của mình.
"Việc phục hồi chắc chắn sẽ rất đau đớn."
Tề Văn Triết rất vui mừng khi thấy sự quan tâm của con trai, "Hai đứa đều bằng tuổi nhau, nhất định có nhiều chuyện để nói. Con bé đó không có nhiều bạn bè, hai đứa trò chuyện với nhau là tốt nhất, con có thể khai sáng cho con bé."
"Con.." Khai sáng người khác? Anh có thể tự làm điều đó được không? Tề Vị An do dự.
"Con thay quần áo đi, cha bảo Lão Trần đưa con đến đó."
Tề Vị An nửa đầy nửa đưa cho vào phòng thay quần áo, ngẫu nhiên chọn một chiếc áo thun, ngơ ngác đứng trước gương.
Về đến nhà mí mắt của anh vẫn còn hơi đỏ và một ít râu mới xuất hiện trên cằm.
Anh trông không thông minh, và tất cả biểu hiện trên người đều trông ngu ngốc, khó trách không ai thích anh.
Chú Trần không hiểu tại sao mắt thiếu gia lại đỏ lên, chú ấy cảm thấy tiếc cho tai nạn trước đó của cô Chu, hai người họ đều trải qua giống nhau, có lẽ lần này có thể hẹn hò tốt đẹp.
Chú Trần đóng cửa xe cho Tề Vị An, rồi đưa anh đến nhà hàng đã đặt trước.
Khác với Tề Vị An cho rằng "gặp bạn" tức là gặp bạn, Chu Y Y tuy còn trẻ nhưng cô ấy hiểu ý nghĩa của nó, gia đình nói với cô ấy rằng nhà họ Tề giàu có và Tề Vị An có chút ngốc nghếch nhưng đẹp trai.
Ai cưới anh ấy về cơ bản đã rất có phước. Cô ấy cứ nghĩ như vậy đi, không cần phải lo lắng.
Nhà hàng trang trí sang trọng, âm thanh du dương, hai người ngồi cùng một bàn, như một cặp đối diện nhau.
Tề Vị An vô tình nhìn thấy chân cô ấy, có một vết sẹo nhỏ, nhưng không có gì khác biệt lắm.
Anh không mở miệng nói về chủ đề này, vạch trần vết sẹo của người khác là không tốt, anh không nên nói ra.
Chu Y Y đã luyện tập đàn nhiều năm, tính tình trầm ổn, sở thích duy nhất của cô ấy là có được không gian riêng, không thoải mái khi nói chuyện với người lạ.
Đánh giá từ góc độ ngoại hình, Tề Vị An quả thực rất đẹp trai, bố mẹ quả thật không hề lừa mình.
Cô ấy không có người mình thích, cũng không ghét Tề Vị An, nhưng cô ấy không biết kết hôn sớm như vậy có đúng không.
Cô ấy là người nhạy cảm nhưng lại không có chính kiến độc lập, lớn lên theo sự sắp đặt của bố mẹ dường như không có gì sai, tuy cô ấy vẫn có cuộc sống từng bước từng bước một nhưng vẫn luôn cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ.
Chuyện hôn nhân có vẻ hơi xa vời với cô ấy...
Hai người cứ ngồi đó ngơ ngác, suy nghĩ trong lòng, không ai động đũa, không ai lên tiếng, cũng không ai cảm thấy xấu hổ.
Tề Vị An nghĩ đến vết thương ở chân của Chu Y Y, nhớ đến gót chân của Kỳ Thư tối qua bị giày cao gót làm đỏ bừng, anh không biết cô có còn đau không, khi tỉnh dậy cô có nhìn thấy mì anh nấu không? Có nghĩ về anh khi ăn mì không? Cô bây giờ đang làm gì?
...
Kỳ Thư không tin những gì Tề Minh Trụ nói, và cô không tin rằng Tề Vị An có thể dễ dàng hẹn hò với ai đó.
Anh ngây thơ và thật tình như vậy, sao có thể lừa dối cô, hẹn hò sau lưng cô?
Tề Minh Trụ nhìn thấy người phụ nữ thông minh và tự tin trước mặt mình cuối cùng cũng lộ ra một chút tổn thương, "Không tin à? Tôi cho cô đi xem."
Kỳ Thư hoài nghi ngồi vào ghế phụ, Tề Minh Trụ chở cô đến nhà hàng do cha anh ấy đã báo trước.
“Chúng ta ăn thôi, thức ăn sắp nguội rồi.” Chu Y Y lên tiếng trước.
“Ừ.” Tề Vị An nhẹ nhàng đáp lại, dùng đũa gắp một con tôm đưa vào miệng, nhưng lại không thấy mùi vị gì.
Hai người đều là người có dạy dỗ, ăn uống có lễ độ, lúc gắp đồ ăn lên chỉ phát ra một chút âm thanh, còn lại đều im lặng.
Tề Vị An không có cảm giác thèm ăn, vô thức đưa thứ gì đó vào miệng, hồi sau mới phát hiện ra đó là thịt bò.
Thịt bò không nên xào như thế này mà nên làm thành thịt bò sốt. Vợ anh thích ăn thịt bò sốt anh làm, nhưng có lẽ cũng không còn muốn ăn nữa rồi.
“Anh có đồng ý với ý kiến của bố mẹ không?" Chu Y Y ăn một nửa, đặt đũa xuống trước khi nói.
Cái gì? Đầu óc của Tề Vị An chậm rãi quay tròn sau khi suốt đêm không ngủ, có lẽ nói về suy nghĩ của bố mẹ cô ấy, nói cô ấy sẽ bình phục và không còn cảm thấy tự ti về chân của mình nữa.
“Tôi đồng ý, và nếu cô cũng đồng ý, tôi sẵn sàng giúp đỡ cô.”
"Cô có nghe thấy không? Vị An sẵn sàng ra tay giúp đỡ nhà Chu vượt qua khó khăn, đồng ý chuyện hai đứa sẽ kết hôn." Tề Minh Trụ nói lại cho Kỳ Thư, hai người đứng phía sau bức tường cạnh bàn ăn nghe thấy hết tất cả điều này.
Kỳ Thư không thể tin vào những gì mình nghe được, anh nói rằng anh đồng ý và sẵn lòng, vậy anh ấy nghĩ mình là gì? Tình yêu của anh ấy có phải là vô hạn? Có thể ban tặng dễ dàng cho ai muốn nó?
Anh rốt cuộc nghĩ tình yêu là như vậy sao? Người đã hiến dâng lần đầu cho anh là cô đây có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là người đối xử tốt với anh, cho anh chút ngọt ngào anh sẽ lại bỏ đi theo người đó? Cô chỉ tình cờ là người đầu tiên xuất hiện.
Chu Y Y chưa quen với bầu không khí như vậy trong buổi hẹn hò đầu tiên, cô ấy muốn đi vào nhà vệ sinh để giải tỏa căng thẳng.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ, cô ấy không thích ra ngoài, mấy lần ra ngoài cũng không mang theo gậy, con người có lòng tự trọng, cô ấy không muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt giễu cợt hay thương cảm.
Có lẽ là do ngồi lâu chân hơi tê nên Chu Y Y vừa đứng dậy đột nhiên mất thăng bằng, vội vàng tìm chỗ bám, Tề Vị An mắt thấy thế cũng nhanh chóng đứng dậy dùng tay đỡ lấy cô ấy.
"Cô sao vậy?"
Tai nạn ô tô để lại rất nhiều di chứng, một trong số đó là chóng mặt, cô ấy đành tựa vào người Tề Vị An, nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh để đứng vững, đợi cơn chóng mặt qua đi.
Kỳ Thư nhìn thấy hai người ôm nhau, trong lúc nhất thời đại não cô ngừng hoạt động, cô giống như đang ở trong một nơi tối tăm, mọi âm thanh trong tai bị một màng này chặn lại.
Anh rất hay lo lắng và quan tâm đến người khác. Nhưng sao có thể dễ dàng ôm người phụ nữ khác như vậy? Anh nói chỉ có người anh thích mới được ôm hôn anh, vậy nên anh cũng thích cô gái đó phải không? Hóa ra cô đã sai lầm rồi, cô không phải là trường hợp ngoại lệ của anh.
Tề Vị An lo Chu Y Y sẽ lại ngã, nên nửa đỡ cô ấy.
Trong hiểu biết của anh, con gái rất mềm mại và mỏng manh, nhiều lần anh chạm vào da của Kỳ Thư sẽ bị bầm tím rất lâu, Chu Y Y nhỏ hơn anh và sức khỏe không tốt nên anh cần phải bảo vệ cô ấy khỏi bị thương.
Kỳ Thư nhìn bóng lưng của hai người, quay đầu lại, cô không muốn nhìn nữa.
Tấm bình phong trên bức tường được thêu những hoa văn tinh xảo và phức tạp, hoa văn đẹp đẽ này dần dần mờ đi trong tầm mắt cô. Không, cô không thể xấu hổ như vậy, Kỳ Thư chớp mắt để phân tán cảm xúc.
"Anh Tề, tôi hiểu ý anh, tôi biết mình phải làm gì.”
Tề Minh Trụ đã nhìn thấy vô số người, và hành động nhỏ vừa rồi của cô không thoát khỏi tầm mắt của anh ấy.
Nếu là diễn, như vậy người phụ nữ này âm mưu cũng không hề đơn giản, còn nếu không phải diễn xuất, có lẽ là đang cố gắng buôn bỏ du͙© vọиɠ của bản thân đi.
"Cô Chu là người hợp lý, Tề gia của chúng tôi chỉ luôn muốn Vị An được hạnh phúc.”
Cô trầm mặt, không nói gì.
“Đây là số tiền nhỏ, đủ để cô khỏi chật vật mấy năm.” Tề Minh Trụ từ trong ví lấy ra một tấm séc, "Cô cũng đã dạy cho Vị An rất nhiều thứ, đây coi như là học phí, về sau nếu có người hỏi tới, mong cô Kỳ liền biết nên nói thế nào."
Kỳ Thư nhìn tấm séc 5 tỷ, cười mỉa mai, đây không phải lần đầu tiên có người đưa tấm séc cho cô.
Có lần, khi cô khó khăn đến mức mỗi ngày đều dậy sớm chen lấn trên xe buýt để đi làm, có khách hàng lớn tuổi đề nghị cưới cô về làm vợ, hàng tháng sẽ cấp cho cô một số tiền dư dả, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở nhà phục vụ.
Cô đã từ chối không chút do dự, tiếp tục làm thêm giờ và dựa vào chính đôi tay mình để nuôi sống bản thân.
Ai cũng nghĩ cô là một người phụ nữ có thể mua được bằng tiền. Cô có nên vui mừng khi bản thân có giá trị không?
Nhưng cô không còn là cô bé ngây thơ như trước nữa, với mức lương hiện tại, 5 tỷ chắc phải dành dụm trong vài năm. Vậy tại sao không cần?
Chuyện đã xảy ra, số tiền này là bồi thường cho chính cô. Cho dù cô không nhận thì ai sẽ tin vào sự chân thành của cô? Số tiền này ít ra cô còn có thể đem làm từ thiện giúp đỡ cho một số người.
Kỳ Thư một tay cầm lấy tấm séc, liếc nhìn một cái, “Vì tôi đã đồng ý chia tay nên tôi cũng mong anh Tề giữ lời, để sự nghiệp tôi yên ổn, nếu không tôi sẽ không thể giữ nổi lời hứa.” Cô chậm rãi nói tiếp: "Thì sẽ có tổn hại đến danh tiếng nhà họ Tề. Anh cũng không muốn hai bên bất lợi, phải không?"
Cô vẫn chưa quên điều vừa rồi Tề Minh Trụ đã đe dọa mình trong quán cà phê.
Công nghệ của công ty Tề gia trong những năm gần đây nhờ sự trợ giúp của Internet đã ngày càng thịnh vượng, tiến xa một doanh nghiệp đã thành lập có nguồn gốc sâu xa như R&D của cô.
Mối quan hệ rất lớn, đưa cô ra khỏi thành phố H thực sự dễ dàng như bóp nát một con kiến.
Cô một thân một mình, không ai có thể bảo vệ cô. Sự nghiệp là nền tảng cho sự sống còn của cô, cô không thể đánh mất tất cả những gì mình đã dày công có được.
Quả là một người phụ nữ thông minh, đối mặt với sự chênh lệch quyền lực quá lớn như vậy, vẫn không quên sử dụng con bài thương lượng của mình để đàm phán.
Trong mắt Tề Minh Trụ hiện lên một tia nể phục, đáng tiếc không thích hợp với em trai mình, "Đương nhiên, đây là chữ tính mà người lớn nên có."
Kỳ Thư không nói thêm, trực tiếp rời đi.
Nước ngưng tụ trong mắt, cô cố chịu đựng bước ra khỏi nhà hàng trước khi để nước mắt mình rơi xuống.
"Chúng ta chia tay đi.”
Sắc mặt Tề Vị An lập tức tái nhợt khi nhận được tin nhắn của Kỳ Thư, anh ho vài tiếng, rưng rưng nước mắt, thấy mình dường như không thể thở được.