Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 29: Nghe Thấy

Tối thứ sáu, bữa tiệc được tổ chức trên tầng tám của khách sạn Baiyuan.

Kỳ Thư mặc một chiếc váy màu trắng dài ngang mắt cá chân, đi đôi giày cao gót cùng màu bước xuống xe, đến cửa khách sạn, trong thang máy không có người, cô chỉnh lại tóc trước gương.

Hôm nay nghe nói sếp lớn có thể tới, chỉ là không chắc chắn lắm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, điều quan trọng nhất trong việc ăn mặc ở nơi làm việc là phải hào phóng và đứng đắn, thay vì cố gắng lòe loẹt, Kỳ Thư nhìn bộ váy xòe giản dị nhưng trang nghiêm của mình, cổ áo cao vừa phải, không bị hở hang, và không bắt mắt, vậy là tốt nhất.

Han Kỷ Dao mặc một bộ vest đen giống như hầu hết những người đàn ông có mặt tại đây, nhưng chiếc cà vạt sọc xanh đậm khiến màu đen trông bớt nhàm chán hơn.

Thêm chiếc kẹp cùng màu cài ở áo vest, càng nâng khí chất của anh ấy lên, khiến chiều cao 1m8 trông càng nổi bật hơn.

Hai người từ xa nhìn thấy nhau, sau khi chào hỏi xong, liền đến đứng gần nói chuyện.

"Lý Chí Đông vẫn chưa đến à?" Kỳ Thư thì thầm vào tai anh ấy, Lý Chí Đông này luôn đến sớm mỗi khi có cơ hội ra mặt trước mọi người, giấc này vẫn chưa gặp hắn, thật kỳ lạ.

"Anh không nhìn thấy." Hàn Kỷ Dao nhìn chung quanh.

“Phó giảm đốc Kỳ.” Phó viện trưởng Giang bưng ly rượu tới.

"Vâng, viện trưởng Giang, cứ gọi tôi là Kỳ Thư là được.” Mặc dù sau này ngang hàng nhau, nhưng việc khiêm tốn luôn là điều đúng đắn nhất.

"Những người trẻ tuổi thật đáng sợ, đúng là cần quan tâm nhiều hơn trong tương lai."

Một câu nói, nhưng cũng có thể có hai nghĩa.

"Vâng, sau này có điều gì không hiểu tôi sẽ hỏi viện trưởng Giang, mong được ngài chỉ dẫn thêm." Kỳ Thư cảm thấy mình còn thiếu kinh nghiệm, không biết người này là bạn hay thù.

"Hàn tiên sinh, tôi đã sớm nghe nói cậu có thiên phú, bây giờ nhìn thấy, quả thực không tầm thường."

"Giang tiên sinh, đã quá khen." Hàn Kỷ Dao chào đối phương, hai người dần dần tách ra.

Trong tầm nhìn của mình, Hàn Kỷ Dao lại vô tình thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lý Chí Đông.

Lý Chí Đông cầm điện thoại tìm tài khoản xã hội của Kỳ Thư, thấy không có chia sẻ cuộc sống riêng tư, ngoài một số dòng mô tả còn có duy nhất một bức ảnh nắm tay nhau, là một trong số ít bằng chứng.

Bằng chứng không đủ, không sao, hắn đã tìm được người chụp ảnh rồi.

Lý Chí Đông nhìn chằm chằm vào cửa phòng tiệc, chờ đợi cơ hội tối nay sẽ đến.

Kỳ Thư quay lưng lại, mỉm cười, cụng ly với người khách và nhấp thêm một ngụm rượu.

Cô chỉ cần tập trung cho bữa tiệc tối nay, không cần lo lắng sau bữa tiệc sẽ mệt mỏi, chàng trai ngốc của cô sẽ đến đón cô, đưa cô về nhà an toàn, pha nước mật ong cho cô, nấu mì nóng, sau đó giúp cô ấm người.

Kỳ Thư nhớ tới Tề Vị An liền phân tâm, có anh ở bên cạnh thật tốt.

Tề Vị An lẻn ra ngoài, kể từ sau vụ mất tích, vài ngày nay mọi người trong nhà càng trở nên nghiêm khắc hơn, chú Trần sẽ không dễ dàng chở anh ra ngoài, nhất là khi nói đến nhà Kỳ Thư, anh chỉ có thể tự mình đi taxi.

Bệt thự của nhà họ Tề ở khu đô thị cao cấp cách bến xe gần nhất 3 km, muốn bắt taxi phải ra khỏi cổng bảo vệ và để tài xế taxi đậu ở ngoài.

Không phải muốn vị trí xa xôi, chỉ là khi thiết kế được thiết kế để yên tĩnh và “cách biệt với thế giới”, đây cũng là lý do những gia đình doanh nhân chọn sống ở đây.

Tề Vị An bắt taxi và đi thẳng đến khách sạn Baiyuan.

Uống ba ly, Kỳ Thư sắc mặt có chút hồng, may mắn là còn tỉnh táo, đã là lúc này, xem ra tối nay sếp lớn cũng không có thời gian tới đây.

Hàn Kỷ Dao và Kỳ Thư nói xin lỗi với mọi người, và đi xuống nói chuyện với người của mình.

Không giống như tầng tám nơi mọi người trò chuyện và chào hỏi lịch sự, những nhân viên ở trung tâm R&D tổ chức tiệc trên tầng bảy, ăn uống thỏa thích, uống rượu và cười đùa khi lãnh đạo không có mặt.

Nhìn thấy buổi tiệc tối nay sắp kết thúc mà Giám đốc Hà vẫn chưa tới, Lý Chí Đông càng thêm lo lắng.

Kỳ Thư gửi tin nhắn cho Tề Vị An nói rằng cô sắp xong việc và năm phút nữa sẽ xuống ngay.

Tuy nhiên, khi bữa tiệc kết thúc, giám đốc Hà lại đến.

Ông Hà nhìn quanh tầng tám cũng không thấy nhóm Kỳ Thư, đi xuống tầng bảy nhìn xem.

Một nhóm người ở phía sau, phần lớn cũng đi theo. Lý Chí Đông giả vờ dẫn đầu, chen vào phía trước, hắn không khỏi hưng phấn trong lòng, sắp có trò hay rồi.

Các đồng nghiệp liền ngừng ăn khi nhìn thấy sếp lớn tới, Đào Đào đỡ giúp người bạn bên cạnh, người đã uống quá nhiều, đứng thẳng để không gục xuống, người đồng nghiệp hát karaoke cũng dừng lại, tất cả ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Chào mọi người, hôm nay tôi đến muộn.” Ông Hà vốn muốn đến sớm hơn, nhưng có vài việc trì hoãn.

"Không muộn, sếp Hà tới là rất vinh hạnh cho chúng tôi rồi." Kỳ Thư đưa tay ra bắt tay ông Hà, là người đích thân thăng chức cho cô, đành nói chuyện khách khí một chút.

“Ừ.” Ông Hà gật đầu, "Cô đã gặp qua tất cả mọi người chưa?"

"Đã gặp rồi, chúng tôi sẽ giúp đỡ lẫn nhau trong công việc sau này.”

"Được rồi, đừng đặt quá nhiều áp lực lên mình, nếu gặp phải vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi." Ông Hà nói lời này với Kỳ Thư, cũng như với những người có liên quan ở đây.

Đích thân ông đi xuống tầng dưới để gặp những người quan chức khác và nói về chức vụ mới của Kỳ Thư cho mọi người.

Cô bị mấy trưởng khoa và phó trưởng khoa chèn thêm rượu, suýt nữa hồng cả mắt.

"Vậy tôi đi trước. Mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm, chú ý an toàn nhé."

Không bao lâu sao, ông Hà lên tiếng, nói với những người còn lại.

"Được, tôi tiễn sếp."

"Không cần đâu."

"Chờ đã!" Lý Chí Đông bất ngờ từ phía sau đứng lên, mọi người đều quay đầu nhìn hắn.

"Kỳ Thư, tôi nghe nói mấy ngày trước cô và cháu trai sếp Hà không hẹn hò được với nhau. Sếp, anh có biết nguyên nhân không?"

Kỳ Thư hơi sửng sốt, tự hỏi tại sao hắn lại kiếm chuyện nói qua việc này.

“Tôi lão bối không can thiệp vào việc này.” Ông Hà trả lời, tỏ ra biết và không chấp nhất, nhưng cũng thầm nói không biết rõ ràng nguyên nhân nên muốn chuyển lời qua cho Kỳ Thư.

"Ôi, vậy là sếp không biết rồi. Kỳ Thư ah, cô lịch thiệp như vậy nhưng tính cách lại khác quá! Tôi nghĩ cô không nên cưỡi lừa đi tìm ngựa và giấu bao trai trong nhà như vậy đâu. Có có nói với sếp Hà rằng đã có bạn trai chưa? Trước khi hẹn hò ấy?"

Lý Chí Đông chớp nhanh cơ hội, nói một tràng lời khó nghe.

“Cái gì?” Trong đám người vang lên những âm thanh kinh ngạc mơ hồ.

Kỳ Thư im lặng mấy giây, làm sao hắn biết được? Chỉ có Đao Đao ở văn phòng biết cô có bạn trai, là cô ấy vô tình phát hiện ra.

"Cậu hiểu lầm rồi, họ đều chỉ là bạn bè mà thôi." Hàn Kỷ Dao nói, đứng dậy đi lại gần hắn.

"Cái gì? Hàn tiên sinh đang cố giấu giúp? Sợ mọi người biết bạn mình tìm một tên ngốc chưa tốt nghiệp cấp ba, bị xấu hổ sao?"

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đang chuẩn bị rời đi đều dừng lại, giống như đang xem kịch.

Kỳ Thư thấy ông Hà nhìn cô với ánh mắt đặc biệt dò hỏi, nếu tiếp tục, thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại.

"Mọi người nhìn xem, đây là ảnh chụp của cô ấy và tên ngốc đó. Người này là một kẻ lang thang thất nghiệp không có việc làm, một kẻ ngốc đến cả một số ngôn ngữ cũng không hiểu, chỉ có ngoại hình đẹp thôi."

Lý Chí Đông giơ bức ảnh trong điện thoại của mình cho mọi người xem, mặt đầy vẻ lắm chuyện.

Tại sao hắn lại có ảnh của cô và Tề Vị An? Lại còn trong máy điện thoại của hắn.

Kỳ Thư kìm lòng không được hoảng sợ, "Tôi không biết anh Lý bịa ra câu chuyện như vậy ở đâu. Nhưng anh đây là người không có việc gì làm, nên cố gắng phân biệt đối xử với người có khiếm khuyết sao?"

Lý Chí Đông đã mất đi lý trí từ lâu, càng nóng lòng vạch trần, "Đây không phải là tài khoản mạng xã hội của cô à? Trong bức ảnh nắm tay cô đăng lên, người nấu ăn cho cô là tên ngốc đó phải không? Anh ta cũng đã đến công ty đón cô tan sở?"

Đào Đào vốn đã uống nhiều, nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy nên làm gì đây? Cô ấy biết người đó và phải tìm cách giúp chị Thư.

"Anh Lý, anh có say quá không? Có thể dễ dàng tìm được một đống tài khoản như thế này, đâu nhất thiết đó là Kỳ Thư?" Hàn Kỷ Dao nói thêm, "Tôi đã làm việc với Kỳ Thư được nhiều năm rồi, cô ấy vẫn luôn độc thân, đang dồn hết sức lực cho công việc."

"Đúng vậy, tôi cũng chưa từng gặp qua Kỳ Thư đi với người đàn ông nào." Hai người bên cạnh cũng đồng ý kiến.

"Kỳ Thư luôn tan sở muộn hơn chúng ta, làm sao có thời gian để yêu đương?" Người khác cũng thì thầm.

"Đó là anh họ của tôi đến đón tôi, do hôm đó mưa nên chúng tôi đi nhờ xe của chị Thư." Đào Đào đúng lúc đứng dậy, tự nhủ rằng dù có sợ hãi cũng phải nói, "Anh họ của tôi đến từ nông thôn. Anh ấy nói tiếng phổ thông không tốt nhưng anh ấy không phải là kẻ ngốc."

"Cái gì?"

"Trời mưa, chúng tôi không thể bắt taxi. Chị Thư tốt bụng cho chúng ta đi nhờ. Tại sao lại nói thành như vậy?" Đào Đào hai câu đầu giải thích với ông Hà, câu thứ hai hỏi Lý Chí Đông.

Nghe giải thích, ông Hà cũng hiểu ra, đã nghe nói từ lâu Kỳ Thư đối xử rất tốt với cấp dưới của mình, bây giờ hóa ra là sự thật.

Không sao, không có duyên với cháu mình thì thôi vậy.

Lý Chí Đông không hiểu sao lại thành ra thế này, hắn có chứng cứ, hắn rõ ràng có chứng cớ.

Hắn đã nhìn thấy tên ngốc đó ôm cô ở cửa KTV ngày hôm đó, và tên đó khi nói chuyện thật sự có vẻ rất ngu ngốc.

Mọi người đều hiểu rằng đây là tin không đúng sự thật và quay lại xem trò đùa của Lý Chí Đông.

Đúng quá thiếu kiên nhẫn, Kỳ Thư mới nhậm chức mà hắn đã sử dụng thủ đoạn khó chịu như vậy.

“Không biết ai mới là kẻ ngốc đây.” Hàn Kỷ Dao nói vu vơ, như đả kích hắn.

“Kẻ ngốc không được người ta yêu thích." Đào Đào cười, nói nhỏ, chọc ghẹo Lý Chí Đồng.

Hàn Kỳ Dao chọc chọc vai Kỳ Thư, mặc kệ chân tướng là thế nào, nhưng trong trường hợp này, chỉ có thể thế này.

Kỳ Thư biết mình phải đưa ra lời tuyên bố, "Ừ, ai thích một kẻ ngốc?"

Tề Vị An đứng ở ngoài cửa, thả tay ra trên nắm cửa.

Sau khi nhận được tin nhắn của Kỳ Thư, anh đợi lúc lâu không thấy cô xuống, anh lo cô sẽ xảy ra chuyện nên lên tìm cô, biết cô đang bên trong, anh mới ngập ngừng bước tới. Anh không nên lên sao?

"Cảm ơn cậu Lý đã kể cho mọi người một câu chuyện cười, chúng ta kết thúc được rồi." Hàn Kỷ Dao lên tiếng, kết thúc mọi sự tấn công vô ích của hắn.

"Mọi người giải tán thôi, nhớ đảm bảo an toàn." Ông Hà nói, liếc nhìn Lý Chí Đông trước khi ra ngoài, người này không giữ lâu được.

Người tự lái xe, người ra bắt taxi và có những người đang đợi người khác rước về.

Trời đã khuya, mọi người đều vội vã ra khỏi, phòng tiệc vốn chật ních người vừa rồi bỗng trở nên vắng lặng.

Ngoài ba người trong cuộc là Kỳ Thư, Hàn Kỷ Dao và Đào Đào.

Cô nắm chặt tay Đào Đào, rối rít cảm ơn khen ngợi cô ấy, cô đã thất sự chọn đúng người em bên cạnh mình.

"Cảm ơn anh." Kỳ Thư cũng nói với Hàn Kỷ Dao, cô không biết từ khi nào anh đã biết, nhưng hôm nay anh đã giúp cô rất nhiều.

“Không có gì.” Hàn Kỷ Dao lắc đầu cười nhẹ, trong lòng lại không như vậy.

Ba người cùng nhau đợi thang máy đi xuống tầng dưới.

Tề Vị An trốn sau cửa không dám đi ra ngoài, anh ngốc như vậy, nếu ra ngoài nhất định sẽ làm cô xấu hổ, giống như khi anh còn nhỏ, anh trai cũng cho rằng anh khiến anh ấy xấu hổ trước mặt ban bè.

Anh vừa nghe thấy Kỳ Thư nói: “Ai thích kẻ ngốc?” Anh nhớ tới trước đó cô cũng từng nói qua điện thoại: "Tôi ghét nhất những kẻ ngu ngốc như vậy.”

Hóa ra không ai thích những kẻ ngốc, và cô cũng không thích.

Tề Vị An đứng dựa vào gạch ốp tường lạnh lẽo không biết đã bao lâu.

Kỳ Thư đi xuống lầu không thấy ai nên gọi điện cho Tề Vị An, chàng trai ngốc của cô đâu rồi, không phải anh đồng ý đến đón cô sao?