Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 28: Bảo Vệ Bản Thân

"Kỳ Thư, cô nghĩ một người quản lý giỏi nên có những khả năng gì?"

"Kiến thức chuyên môn, kỹ năng giao tiếp, khả năng đưa ra quyết định, phương pháp quản lý, v.v., một người quản lý xuất sắc phải có phẩm chất tổng thể cao, có thế mạnh riêng và không có khuyết điểm trong các lĩnh vực khác. Sếp Hà, có việc gì sao?"

Kỳ Thư không hiểu sếp lớn có ý gì khi gọi cô đến để đặt câu hỏi, nên cô đã suy nghĩ và trả lời thận trọng hơn.

"Vậy cô cảm thấy những phẩm chất này quan trọng nhất là cái gì?" Ông Hà trên mặt bình tĩnh tiếp tục hỏi.

“Sức của cá nhân.” Kỳ Thư đưa ra một câu trả lời.

Một người có thể dựa vào mưu kế để giành được chiến thắng ngay lập tức, thậm chí dần dần lên đến địa vị cao, nhưng tiền bạc và địa vị không hoàn toàn đại diện cho sự thành công của một người.

Khi chúng ta lên đến đỉnh kim tự tháp và đi đến cuối cuộc đời, chúng ta đã cạn kiệt phương tiện và thủ đoạn, và thứ chúng ta đang tranh giành chính là nền tảng bản chất con người.

Thời gian sẽ xé nát lớp vỏ ngụy trang của con người, và cuối cùng tất cả chúng ta đều sống theo bản chất của mình.

Trong mắt ông Hà hiện lên một tia cảm kích, nhưng trên mặt lại không có ý cười, "Cô sẽ làm gì nếu một ngày có mâu thuẫn giữa gia đình và sự nghiệp?"

Sẽ không bao giờ vô cớ hỏi một câu như vậy, Kỳ Thư đột nhiên trở nên cảnh giác.

"Tôi chọn sự nghiệp." Không có cái gọi là "làm thế nào để cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp", Kỳ Thư đã tìm ra vấn đề này từ lâu.

Đàn ông không bao giờ quan tâm đến vấn đề này, nhưng nếu phụ nữ muốn đạt được vị trí cao thì cũng phải hiểu rõ quy luật cạnh tranh cơ bản này.

Khi cô còn nhỏ, ngay cả cha mẹ cô cũng không đáng tin cậy, không thể cho cô một gia đình chứ đừng nói đến người khác.

Ngôi nhà mà cô hiện có, với tầm nhìn hướng thành phố thông thoáng và cửa sổ nhìn ra sông, là nhờ sự nghiệp và sự quản lý hợp lý của cô, chứ không phải do hèn hạ với một người đàn ông nào đó và cầu xin sự thương xót bằng vẻ đẹp của mình.

Sự thông minh của cô có thể dùng để tính toán công thức và giải quyết các bài toán khó, hoặc có thể dùng để làm việc từng bước và đố phó với mưu mô dơ bẩn của những người khác ở nơi làm việc, không thể lãng phí vào bếp núc và phòng khách, mắc kẹt với mẹ chồng và những chuyện vặt vãnh suốt ngày.

Quản lý tốt bản thân là sự nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô vẫn yêu đàn ông và đã có người mình yêu, nhưng không ai trong số họ có thể yêu bản thân mình hơn cô.

May mắn thay, Tề Vị An không xung đột với sự nghiệp của cô, từ nay trở đi, cô sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi sống gia đình, còn anh sẽ chịu trách nhiệm làm những thứ còn lại.

Thỉnh thoảng anh có thể nấu ăn cho cô sau khi tan sở, và thật tốt khi anh có thể sưởi ấm giường cho cô khi trời lạnh.

Trên mặt ông Hà hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, bọn họ đều là một loại người, người ngoài nói bọn họ cực kỳ thông minh, ích kỷ, lý trí đáng sợ, lạnh lùng và tính toán, nhưng vậy thì sao, những người có chức vụ cao như họ cũng không quan tâm.

“Trở về chờ tin tức đi.” Ông sẽ lựa chọn ủng hộ người như cô.

"Tạm biệt, sếp Hà."

Kỳ Thư vẫn chưa bình tĩnh lại khi bước ra khỏi phòng làm việc, mọi người đều có linh cảm về những điều lớn lao trước khi chúng xảy ra.

Hàn Kỷ Dao đang đợi cô ở cửa phòng hội nghị của ban quản lý, vừa nhìn thấy nhau, nghi ngờ trong đầu họ đã được xác nhận.

Họ quay trở lại phòng không nói một lời và làm việc như thường lệ, đứng trước văn phòng của mình, họ nhìn nhau rồi nhìn số trên cửa văn phòng của mình, đây là sự hiểu ngầm của họ.

Ngày hôm sau, tổng bộ tập đoàn ban hành một văn bản thông báo về sự thay đổi nhân sự lớn này, tên của Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao được liệt kê nổi bật.

Han Kỷ Dao được chuyển sang làm trưởng bộ phận tiếp thị ở nước ngoài và không còn giữ chức vụ đại đội trưởng trung tâm R&D ban đầu nữa.

Đồng thời, cái tên này lần đầu tiên xuất hiện trong danh sách thành viên ban quản lý tập đoàn.

Kỳ Thư được chuyển sang vị trí phó giám đốc Viện nghiên cứu máy tính thông minh, đồng thời vẫn giữ chức đội trước nhóm như ban đầu.

...

Tin tức vừa ra, có người vui có người buồn, không khí ở nơi làm việc rất sôi động.

Nhân viên đa số đều vui vẻ, vẫn do Kỳ Thư lãnh đạo và quản lý, việc thay đổi cô thành phó giám đốc Viện nghiên cứu không ảnh hưởng mấy đến họ, hơn nữa cô vừa giành được tiền thưởng cho mọi người cách đây vài ngày, cô không bị thay đổi khỏi ban lãnh đạo nhóm là điều tốt nhất rồi.

Mặc dù mọi người sẽ phải làm việc nghiêm túc hơn một chút, nhưng điều đó vẫn tốt hơn là điều chuyển một người xa lạ.

Hàn Kỷ Dao sắp rời đi, có người lại thấy bất đắc dĩ.

Mọi người đều biết anh là người có mối quan hệ, nhưng ít người biết rằng Hàn Kỷ Dao là người có mối quan hệ lớn nhất trong trung tâm R&D.

Tuy nhiên, anh ấy thường ít nói và làm việc bằng thực lực nên không ai để ý lắm đến lý lịch của anh.

Việc chuyển sang bộ phận tiếp thị ở nước ngoài lần này rõ ràng là cơ hội được cấp trên trao cho để đóng góp, mở rộng địa bàn, nếu thành công theo thời gian sẽ tiến thêm một bước để đảm bảo một vị trí ở cấp quyết định.

Mặc dù quá trình chuyển đổi từ cấp đội trưởng nhóm sang phó giám đốc Viện nghiên cứu của Kỳ Thư nhanh hơn so với các đồng nghiệp nhưng không có gì ngạc nhiên khi cô đã làm quá tốt công việc của mình.

Nhưng việc trực tiếp thay đổi nhân sự đã trải qua hai bước, khiến nhiều người thầm bàn tán.

"Lý tiên sinh chiến đấu nhiều năm như vậy cũng không có cơ hội, bây giờ đã 40 tuổi, e rằng không thể đứng dậy được nữa."

“Nhưng phòng thí nghiệm chỉ có ba viện nghiên cứu, tổng cộng có ba viện trưởng và hai phó viện trưởng, phía trên Kỳ Thư nhiều hơn biết bao nhiêu."

“Nhưng cô ấy có trình độ và ít quan hệ nên chiến thắng này có nhiều điều để nói.”

"Đây là điều đáng sợ nhất, cô ấy chỉ mới 24 tuổi."

Khác với không khí đó, phòng Tiếp thị trên tầng ba đang trải qua những “cơn bão dữ dội”, tiếng Lý Chí Đông ném đồ đạc tứ tung trong phòng.

Trợ lý vội vàng cất đồ nhặt lên, xoa dịu cơn nóng giận của hắn, sợ rằng sẽ có người nghe thấy.

Lý Chí Đông chán nản vứt đồ đạc, chống tay lên bàn thở dốc.

Vốn tưởng rằng chỉ có bốn người dưới 30 cử viên, hắn đã sớm biết Hàn Kỷ Dao sẽ bị điều chuyển về trụ sở, hắn đã bắt được tình hình hai ngày trước, chỉ cần Kỳ Thư thay thế chỗ Hàn Kỷ Dao, vị trí bỏ trống chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng trong quá trình điều chỉnh cơ cấu tập đoàn, chức vụ ban đầu của anh Lâm lại trực tiếp bị thu hồi, không ai giao cho ai.

Còn Kỳ Thư “một bước lên mây”, hiện tại ở trụ sở chính chỉ kém ông Hà một cấp, đồng thời đã trở thành phó giám đốc Viện nghiên cứu và một nửa là cấp trên trực tiếp của hắn.

Tại sao?! Cô ta đã sử dụng mu mô gì để đạt được! Hắn sẽ không dễ dàng nhượng bộ như vậy được.

Lý Chí Đông cười quái dị, hắn có chút manh mối, bạn trai của Kỳ Thư là một kẻ ngốc, cô đã trưởng thành gần 25 tuổi, chơi đùa với một kẻ ngốc kém mình mấy tuổi, hắn không tin người trong công ty sẽ không cười nhạo cô.

Nếu cô thích cảm giác chơi đùa của một kẻ ngốc, mọi người sẽ kỳ thị cô và nói rằng cô có ham muốn xấu xa, tìm một kẻ ngốc làm bạn trai, cấp trên nếu phát hiện ra sẽ nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của cô.

Lý Chí Đông càng nghĩ càng kiêu ngạo, trong mắt sự ghen tức càng đậm.

Thấy phía đông trở nên yên tĩnh, Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao tiến vào văn phòng, đóng cửa lại nói chuyện.

“Chúc mừng anh.”

"Xin chúc mừng, Phó giám đốc Kỳ, đã đạt đến cấp độ tiếp theo."

"Được rồi, đừng khách khí như vậy."

Cô vui vẻ đi kèm theo một cỗ áp lực mơ hồ, nguyên lai công việc của Hàn Kỷ Dao phải do cô kiêm nhiệm, còn công việc của phó Viện nghiên cứu lại là một lĩnh vực không xác định trước.

"Được rồi, từ nay về sau em còn phải nhờ đến anh từ phía sau hỗ trợ kỹ thuật cho chúng em."

"Đó là điều đương nhiên. Hãy cứ làm đi, anh sẽ cố gắng hết sức để theo kịp trình độ công nghệ nước ngoài."

“Sau khi anh rời đi em định làm gì?" Hàn Kỷ Dao hất cằm, ra hiệu về phía Lý Chí Đông.

"Việc kinh doanh đều được giải quyết phù hợp, em và anh ta đâu có hận thù cá nhân. Nếu lại tức giận, em cũng đâu biết phải làm gì."

"Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán. Trước mắt cứ làm tốt việc của mình vậy."

Kỳ Thư hít một hơi thật sâu.

“Có phải cảm thấy áp lực không?” Hai người đã làm việc cùng nhau bao năm, chỉ cần một cử chỉ là có thể hiểu được.

"Anh không căng thẳng à?"

“Ừ.” Anh ấy nói thật. Cơ hội phụ thuộc vào may mắn, nhưng bắt được vận may phụ thuộc vào sức mình.

"Em đang nghĩ đến những người dưới quyền của chúng ta, họ không phải là nhân tài mà còn là những tài năng dễ uốn nắn, nhưng hiện tại không có người phù hợp nào có thể đến giúp em." Kỳ Thư nói, lại hít một hơi thật sâu.

Đào Đào là một tài năng trẻ tốt, Kỳ Thư đã theo sát cô ấy từ khi cô ấy tốt nghiệp, cũng có ý định đào tạo cô ấy, nhưng trình độ của cô ấy còn thấp.

Suy cho cùng, không phải ai cũng thông thạo và có thể hiểu được điều đó trong vài năm. Đào Đào dù có chăm chỉ đến đâu thì vẫn phải trao dồi bản thân nhiều hơn.

Hàn Kỷ Dao tay đặt trên mép bàn, hiểu được tình cảnh khó khăn của cô, "Cứ thoải mái mời người mới tới, hiện tại em đã là phó Viện, điều động hai người thích hợp đến trung tâm hỗ trợ em cũng không thành vấn đề."

"Được, em sẽ tìm hiểu kỹ một chút." Kỳ Thư gật đầu.

"Tối mai sẽ có nhiều người tới dự tiệc chia tay, em nên chuẩn bị một chút."

"Chà, em đoán chúng ta sau một màn chào hỏi dài mới có thể vào bàn ăn."

“Có quá nhiều người để chào hỏi, không biết khi nào chúng ta mới có thể chào xong nữa kìa.” Hàn Kỷ Dao lớn lên trong một gia đình chính trị và kinh doanh có ba anh chị em, mỗi bước đi của mỗi đứa trẻ đều được lên kế hoạch.

Vì vậy, anh ấy luôn có khả năng phân biệt được đâu là bạn đời lâu dài và đâu là những người chỉ xuất hiện nhất thời trong cuộc đời.

Tình cảm của anh ấy dành cho trung tâm R&D nhiều hơn những nỗ lực, đối với anh ấy dù ở vị trí hay người nào cũng không quan trọng, miễn là cấp dưới có thể làm tốt công việc và hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nếu trên đường đi có ai đặc biệt thì có lẽ chính là người phụ nữ đang đứng cạnh anh ấy lúc này.

Hai năm qua là khoảng thời gian hai người trưởng thành nhanh chóng, Kỳ Thư thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều.

Đôi khi anh ấy nghĩ rằng nếu cô có cùng hoàn cảnh gia đình với mình thì cô nhất định sẽ vượt qua anh ấy.

Dù hàng ngày không ở cùng một nơi khi được chuyển đến trụ sở chính, nhưng cả hai vẫn ở cùng một thành phố và tòa nhà văn phòng chỉ cách nhau vài con phố.

Mấu chốt là có ưu điểm, bọn họ không cùng bộ phận, không cần tránh một số vấn đề.

Sau khi bận rộn với thời kỳ “tân quan” và dần ổn định lại, anh ấy sẽ xem xét lại mối quan hệ giữa hai người.

Kỳ Thư cụp mắt xuống và suy nghĩ, không biết mai sau tương lai thế nào.

Cô là người luôn tự nhận thức, không có gia cảnh chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đá xuống, một khi ngã, kết cục sẽ rất tồi tệ.

Cô phải thận trọng, đặc biệt là bây giờ có rất nhiều ánh mắt dõi theo cô, cô không thể để bất cứ ai có cơ hội dìm chết mình.

Đi nhanh trên con đường này là may mắn, đi vững vàng mới là điều mấu chốt.