"Chị Thư, chào buổi sáng.”
"Chào buổi sáng."
Ba ngày sau khi nghỉ phép về, bàn làm việc của cô chất đầy tài liệu cần ký, Kỳ Thư treo túi xách và trở lại làm việc với tâm trạng tốt nhất.
"Kỳ Thư, sản phẩm của chúng ta bị đối thủ ác ý đánh giá, hiện tại rating tụt xuống 4.2. Chúng ta hiện giờ nên làm gì?" Một người đàn ông trong nhóm gõ cửa báo cáo.
"Tìm hiểu các tài khoản người dùng có liên quan và dữ liệu nhận xét của các đánh giá tiêu cực, liên hệ để hủy nó hoặc gửi khiếu nại trước."
"Được, làm sẽ làm ngay."
“Chị Thư, có hai việc.” Đào Đào đi theo sau người đó báo cáo.
“Được rồi, em nói đi.” Kỳ Thư đặt tài liệu đã ký lên một chồng khác.
"Đầu tiên là vấn đề nhu cầu của người dùng. Hiện nay, người dùng phải đợi chờ rất lâu để đến lượt ở các buổi trò chuyện trực tuyến của bác sĩ, trung bình là 38 phút. Chúng ta có nên cân nhắc việc tăng số lượng bác sĩ không?”
Kỳ Thư suy nghĩ một chút, "Chất lượng quan trọng hơn số lượng, người có trình độ y học tâm lý không nhiều, không thể để một số người cẩu thả, gây tổn hại cho những người đang tìm kiếm sự giúp đỡ tâm lý."
Cô nói tiếp: “Rủi ro quá lớn, chúng ta phải tìm kỹ trước và lập kế hoạch sơ bộ sau.”
"Vâng." Đào Đào lấy cuốn sổ xuống, "Điểm thứ hai cũng được nhiều người dùng nêu lên, 15% nhận xét hỏi liệu có thể tạo một diễn đàn để cung cấp kênh giao tiếp giữa những người dùng hay không.”
"Chức năng của diễn đàn rất dễ triển khai. Các nhà phát triển của chúng ta có thể hoàn thành nó trong một hoặc hai tuần, nhưng thiết kế cụ thể cần phải được xem xét lại. Sản phẩm của chúng ta chỉ có sẵn để những người cần tải xuống. Một khi diễn đàn được mở ra, ai đó có thể nhắm mục tiêu vào chúng ta. Nhóm người dùng có thể thực hiện một số hành vi xấu, chẳng hạn như khuyến khích tự tử hoặc lừa đảo tiền bạc và chuyền bá hình ảnh đồi trụy.”
"Em đã hiểu."
"Chị sẽ thông báo cho mọi người trong cuộc họp vào lúc hai giờ chiều để cùng nhau thảo luận những vấn đề này."
"Vâng."
“Đây, nước hoa, từ Ý mang về.” Kỳ Thư cười, từ dưới bàn lấy ra một cái túi nhỏ.
“Quoa”, Đào Đào không giấu được sự ngạc nhiên: “Cảm ơn chị Thư.”
"Rồi, tiếp tục làm việc hăng hái nào."
"Vâng, hăng hái lên."
Hai giờ chiều, phòng họp.
"Lý tiên sinh, sao cậu lại tới đây?" Hàn Kỷ Dao nhìn thấy Lý Chí Đông trong lòng không vui.
"Tại sao lại thiếu nghiên cứu thị trường trong đánh giá nhu cầu chứ? Sếp Hà đã chỉ đạo bộ phận tiếp thị chúng tôi đến để học hỏi."
Kỳ Thư bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong lại trợn tròn mắt. Chỉ dẫn của sếp Hà? Chỉ sợ hắn không biết xấu hổ nghĩ ra cơ hội, học tập sao? Chắc là muốn đang nghe lén một cách công khai.
"Bắt đầu thôi." Hàn Kỷ Dao nhìn Đào Đào nói.
Những người quản lý ở cấp độ của mình cần tìm hiểu và hiểu rõ về hoạt động kinh doanh của từng bộ phận, lĩnh vực trong công ty để có thể tiến lên vị trí cao hơn quản lý tổng thể, dù không ưa gì nhau, nhưng vẫn có một cuộc họp làm việc ở cấp độ bảo mật.
Vẫn có đủ điều kiện để tham dự.
"Được rồi, trước tiên hãy để tôi nói về một số vấn đề mà chúng tôi đã gặp phải trong hai tháng qua kể từ khi sản phẩm của chúng tôi ra mắt...” Đào Đào mở ppt và bắt đầu nói.
...
"Vậy hôm nay chúng ta tới đây đi. Vu Ưng sẽ đi theo Lý Công liên lạc với đội ngũ chuyên gia tâm lý. Đào Đào và Phong Nghị sẽ hoàn thành kế hoạch, giao cho Liễu Thành đánh giá thời gian phát triển."
Kỳ Thư phân phó.
"Đã rõ."
“Cuộc họp kết thúc.” Kỳ Thư và Hàn Kỷ Dao đợi mọi người đi ra khỏi phòng họp, nhìn Lý Chí Đông, "Anh Lý, anh có đề nghị gì cho chúng tôi không?"
“Không dám.” Lý Chí Đông chậm rãi hạ chân xuống, từ trên ghế ngồi dậy, "Cảm ơn hai người, tôi đi trước."
“Người đàn ông này rốt cuộc có những ý nghĩ xấu xa gì?” Sau khi hắn rời đi, Kỳ Thư không khỏi phàn nàn với Hàn Kỹ Dao.
"Ngươi mặt dày như vậy, thiên hạ đánh không lại hắn, cẩn thận, đừng để bị hắn bắt được."
Sau khi Lý Chí Đông trở lại bộ phận tiếp thị, hắn gọi cho trợ lý Thôi Hào, "Những thứ tôi yêu cầu cậu điều tra lần trước sao rồi?"
"Tôi phát hiện ra một số điều, Kỳ Thư vẫn chưa lập gia đình. Người đàn ông chúng ta gặp ở cửa KTV ngày hôm đó có lẽ chỉ là bạn trai của cô ta. Người đàn ông này hình như là một sinh viên đại học hoặc một kẻ lang thang thất nghiệp. Anh ta thường đến đón Kỳ Thư đi làm về, nhưng không có ô tô riêng."
"Ý anh là Kỳ Thư giữ bên người lại một nam sinh?" Lý Chí Đông cười hứng thú, "Nếu không phải sinh viên đại học, có thể là một người đàn ông làm công việc không thường xuyên. Hãy theo dõi anh ta và tìm hiểu xem anh ta làm gì. Nếu Kỳ Thư có bao nuôi một con vịt đực, mọi thứ sẽ càng thú vị hơn rồi đây."
"Được rồi, ông chủ, vậy tôi sẽ tan làm sớm và đi điều tra ngay."
"Đi nhanh đi."
Hắn ta ngồi cạnh xe Kỳ Thư trước một giờ, đi loanh quanh, một lúc sau, có một chàng trai cao lớn xuất hiện.
Sau khi Tề Vị An về nhà, cha và anh trai đã hỏi anh rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, anh gặp Kỳ Thư khi nào, họ gặp nhau như thế nào và đã từng ngủ với nhau chưa? Tề Vị An ngượng ngùng trả lời từng câu một, có vài câu anh đỏ mặt không nói được nên cha cũng không ép hỏi.
Một ngày giống như ba mùa thu không gặp nhau, trước đây Tề Vị An thường nghe người ta nói câu này trong phim truyền hình, bây giờ đến lượt anh, anh hiểu ý nghĩa của nó, anh đã ba ngày không gặp Kỳ Thư, anh thấy như thể một năm đã trôi qua.
Anh không thể ở nhà đợi được nữa nên đã tới công ty đón cô tan sở chỉ để gặp cô sớm hơn nửa tiếng.
Thôi Hào nhìn thấy Tề Vị An đứng một mình bên đường, bước tới bắt chuyện, "Cậu gì đó, có thể cho tôi mượn bật lửa không?"
"Hả?” Tề Vị An cúi đầu nhìn, thấy một người đàn ông ngậm điếu thuốc trên miệng, "Tôi không hút thuốc, tôi không có bật lửa."
Hắn rút điếu thuốc ra rồi cầm trên tay, "Bạn cậu đang làm ở đây à? Tôi đưa cậu lên."
Tề Vị An không biết người đàn ông xa lạ này, nhưng anh vẫn cảm ơn lòng tốt của hắn, "Cảm ơn, tôi sẽ đợi ở đây." Anh không thể quấy rầy vợ đang đang làm việc.
"Đang đợi ai? Bạn gái à?" Thôi Hạo giả vờ tùy ý kiểm tra.
Tề Vị An trực giác không thích người này, cha anh nói không được cùng người lạ nói chuyện, cho nên cũng không muốn cùng hắn nói chuyện nhiều.
"Không phải bạn gái, là đón vợ tôi tan sở." Tề Vị An nghiêm túc sửa lại lời nói của đối phương, người nắm tay nhau khi đi ăn uống mới là bạn trai bạn gái, anh và Kỳ Thư đã ngủ với nhau rồi, bạn gái gì chứ?
"Cậu đã kết hôn rồi à?" Hắn nghi hoặc, điều tra của hắn hẳn là không sai, hơn nữa thiếu niên này nhìn qua cũng khá trẻ, có đủ tuổi hợp pháp không?
“Kết hôn?” Tề Vị An trố mắt.
"Ừ, cậu nói cô ấy là vợ, cậu đã kết hôn chưa? Tổ chức đám cưới hay lấy giấy chứng nhận rồi?" Thôi Hạo thắc mắc tại sao người đàn ông này lại choáng váng như vậy.
Đám cưới? Tề Vị An nhớ lại hình như anh đã nhìn thấy trên TV, còn anh trai anh dường như nói rằng ngày kia sẽ tham dự đám cưới của ai đó. Việc nhận được chứng nhận có ý nghĩa là gì?
"Có nhất thiết phải lấy giấy chứng nhận kết hôn không? Làm sao để có được?" Tề Vị An hỏi.
Người này từ đâu ra vậy? Hắn có chút kinh ngạc. “Khi kết hôn phải có giấy đăng ký kết hôn. Chỉ sau khi có được giấy chứng nhận, luật pháp nước nhà mới công nhận cô ấy là vợ của cậu, nếu không cô ấy có thể là vợ người khác bất cứ lúc nào. Sau khi lấy được giấy chứng nhận, sẽ tổ chức đám cưới để cho mọi người biết rằng cậu đã kết hôn."
Vợ của người khác? Tề Vị An đột nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch, "Không, cô ấy chỉ có thể là vợ tôi. Tôi muốn đăng ký kết hôn với cô ấy."
"Cậu muốn kết hôn, cô ấy đã đồng ý chưa? Cậu làm nghề gì? Có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm chưa? Cưới xong sau này làm gì sống?" Thôi Hạo nói, trong đầu nghĩ, đúng là thằng ngu.
Không hiểu một cái gì cả, không thể là vịt đực được, không phải sinh viên đại học được Kỳ Thư bao nuôi.
"Tôi có công việc, có tiền, đều đưa cho cô ấy. Tôi.." Tề Vệ An lắp bắp, nóng lòng đến không thể nói rõ ràng.
Hắn nhìn người đàn ông này có chút kỳ lạ, người bình thường nào lại không biết giấy đăng ký kết hôn? Bọn con trai từ nhỏ đã được dặn dò là lớn lên phải lấy vợ, sao cậu ta này lại làm như mới biết vậy?
"Cậu có biết lấy chứng nhận kết hôn ở đâu không?”
“Tôi không biết.” Tề Vị An lắc đầu.
“Cậu đã đến Cục Nội vụ chưa?"
Tề Vị An lại lắc đầu.
Thôi Hạo có một số suy đoán trong đầu, "Trình độ học vấn của cậu bao nhiêu?"
“Cái gì?” Tề Vị An không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện này.
"Học, cậu học vấn tới đâu?"
“Cấp ba.” Tề Vị An học xong cấp hai của một trường cấp hai tư thục, sau đó vào học lớp mỹ thuật cấp ba được một năm, sau đó vì sợ đến trường nên nghỉ học.
Hắn không khỏi nhếch miệng cười, là như vậy.
Bằng tốt nghiệp trung học phổ thông! Thậm chí không phải là một sinh viên đại học. Kỳ Thư thực sự sẽ tìm bạn trai chỉ có bằng cấp ba?! Hắn nhìn Tề Vị An từ trên xuống dưới, chỉ có thể nhìn thấy người này có vẻ bề ngoài tốt, hình như Kỳ Thư chỉ chơi đùa qua, sau đó có lẽ chán liền ném đi.
Thằng ngu đần này, vậy mà vẫn mơ tưởng về việc kết hôn.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
“23.”
Thôi Hạo nhìn kỹ khuôn mặt của Tề Vị An, trông trẻ hơn so với tuổi thật, nhìn cứ như không quá hai mươi tuổi, trong mắt còn có một chút trẻ con không phù hợp với tuổi tác.
Thằng này có bộ não chậm phát triển? Kỳ Thư cô ta thật sự quen kẻ ngốc!
Hắn không thể kiềm chế được sự phấn khích trong nội tâm.
Kỳ Thư đội trưởng của nhóm công ty R&D tốt nghiệp đại học P với tài năng hàng đầu thực sự đã tìm được một kẻ ngu ngốc để làm bạn trai, nếu nói ra thì cũng thật đáng xấu hổ.
Thấy đã đến giờ tan sở, Thôi Hạo không muốn gặp người quen, hắn đã có được thông tin mình muốn, liền tìm cớ bỏ chạy, "Tôi có việc, đi trước."
Tề Vị An một mình ở chỗ đó, không hiểu lời nói của hắn nên suy nghĩ.
Làm thế nào để kết hôn? Anh phải về nhà hỏi cha mới được.
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Tề gia.
“Ông Tề, đây là kết quả điều tra được.”
Tề Văn Triết cầm lấy tài liệu và xem xét cẩn thận, ông đã xem tất cả các thông tin sơ yếu lý lịch có thể tìm thấy bên ngoài, điều ông muốn biết là những thông tin khác ngoài bản lý lịch hào nhoáng.
Cha mẹ đều qua đời, tự mình được nhận vào Đại học P. Từng sống ở một thị trấn nhỏ rồi chuyển đến thành phố H, hiện làm đội trưởng trong một nhóm của công ty công nghệ nổi tiếng. Sự thông minh và sự kiên trì của cô gái này vượt xa người bình thường.
Quá dễ dàng, cô gái này có thể tháo túng Vị An, con trai ông trong lòng bàn tay. Quá nhiều, Tề Văn Triết điều chỉnh kính và lật sang trang tiếp theo.
Tình trạng mối quan hệ: Hẹn hò với bạn trai khi còn học đại học, thường đến quán bar và uống rượu với nhiều người đàn ông khác nhau.
Theo lời truyền tai, cô cặp kè với một khách hàng và thành công đàm phán kinh doanh.
Hai tháng trước, có hẹn hò với cháu trai lãnh đạo công ty nhưng không thành, người đàn ông đó vẫn tặng quà thường xuyên, biểu hiện vẫn còn đang theo đuổi.
Tề Văn Triết nheo mắt lại, một nữ nhân cấp bậc này nhìn nam nhân bình thường như món đồ chơi, sao có thể thích Vị An được? Quan hệ với rất nhiều người đàn ông, không biết ngủ qua bao nhiêu và yêu được bao nhiêu người nữa là.
Tối hôm qua ông đã hỏi Tề Vị An, theo lời con trai, hai người đã hẹn hò được hơn nửa năm, trong thời gian yêu nhau, nhưng vẫn hẹn hò với người khác, rõ ràng là đang cưỡi lừa để tìm một con ngựa tốt.
Đây là nhắm vào đứa con trai nhà ông khờ khạo lại có nhiều tiền, một khi toàn bộ tài sản của Tề Vị An chuyển vào túi tiền của chính mình, chắc chắn sẽ đá con trai ông đi.
Đứa con trai ngốc nghếch của ông bị lừa dễ dàng, lại còn nói rằng mình được người đó yêu đến mức nào.
Trong nhiều năm trong thương trường, Tề Văn Triết đã gặp rất nhiều phụ nữ như vậy, trong lòng họ không có tình yêu, trong mắt chỉ có tiền.
Một người phụ nữ phức tạp như vậy không xứng với con trai ông.