Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 21: Sợ Mất Anh

Sau khi Kỳ Thư và Tề Vị An trở về Florence từ Milan, đã chụp được rất nhiều ảnh, cả hai cùng chọn và rửa ảnh thành một chồng dày.

Lộ trình du lịch châu Âu của nhiều người là "Đức-Ý-Pháp”, nhưng Kỳ Thư chỉ chọn những thành phố của nước Ý làm điểm dừng chân của mình.

Tới Veneto, họ tìm đến một thị trấn nhỏ xa đô thị, có những ngôi nhà hai tầng hướng ra biển với tường ngoài màu vàng rực và những cánh đồng rộng lớn.

“Xin cảm ơn." Kỳ Thư nói với hướng dẫn viên du lịch.

Hướng dẫn viên du lịch chỉ dẫn hai người đến đây, sẽ đón họ trở lại vào nửa tháng sau.

Tề Vị An một tay xách vali lên tầng hai, họ thuê căn nhà nhỏ màu vàng tươi này, phòng ngủ ở tầng hai, bếp và phòng khách ở tầng một.

Ngôi nhà không sang trọng, nhưng dưới góc nhìn của một họa sĩ truyện tranh thiếu nhi, anh có thể thấy được khía cạnh đẹp đẽ của mọi thứ.

Cô tạm biệt hướng dẫn viên du lịch, chuẩn bị xách hai túi nhỏ lên lầu, Tề Vị An đặt vali vào chỗ rồi đi xuống lầu, "Để anh xách.”

“Cái này không nặng.” Kỳ Thư nhặt lên.

“Để anh.” Tề Vị An nhận lấy.

Vợ anh rất thông minh, cô có thể sắp xếp mọi việc dù ở nước ngoài.

Chỉ trong vòng mười ngày, cô đã dần dần thông thạo tiếng Ý, người thông minh như vậy sẽ không phải chịu bất kỳ sự vất vả nào, đôi bàn tay xinh đẹp đó là dùng để làm việc và chỉ huy anh.

Kỳ Thư theo anh lên tầng hai, ngay lập tức bị phong cách trang trí của ngôi nhà làm cho mê hoặc.

Tường cùng đồ nội thất đều có màu xanh nhạt, rèm cửa thủ công viền ren trắng được mở ra hai phần ba.

Cô mở cửa sổ, gió thổi vào, mang theo mùi cỏ, mùi đất và mùi của biển.

Tề Vị An ôm cô từ phía sau, hai người lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không có ai thúc giục họ phải làm gì tiếp theo.

Nếu con người có thể cảm thấy hạnh phúc vì “lãng phí” thời gian thì đó vốn dĩ không phải là “lãng phí”.

Trong thị trấn chỉ có một vài cửa hàng bán nhu yếu phẩm hàng ngày, không có nhà hàng cao cấp, tinh tế hay sang trọng, một số cửa hàng nhỏ bán một số món ăn phù hợp nhất với thói quen ăn uống của người dân địa phương.

Điều này hoàn toàn phù hợp với Kỳ Thư và Tề Vị An, có thể no bụng mà không cảm thấy ăn không quen.

Xử lý xong hai đĩa cá biển sốt cà chua và salad, cả hai trao đổi miếng bánh bao của mình để thử hai hương vị khác nhau.

“Anh biết không, người Châu Á thường ăn bánh bao ngọt cũng như người Ý ăn bánh pizza trái cây đấy.” Kỳ Thư thấp giọng nói với anh.

Tề Vị An mỉm cười, anh luôn cảm thấy rất hạnh phúc khi cô có thể trò chuyện mọi thứ với mình, "Đúng vậy, anh rất thích ăn."

“Em cũng vậy.”

Vừa ăn vừa trò chuyện, mỗi miếng ăn đều có cảm giác thật ngon.

Người chủ tiệm có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hai khuôn mặt người phương Đông ở đây, nơi này của họ không có nhiều người lạ đến, thậm chỉ còn không có người châu Á nào.

Khi nhìn thấy hai người ăn xong, cô ấy không khỏi lại bắt chuyện.

"Cô ấy nói gì vậy?" Tề Vệ An không hiểu ngôn ngữ người chủ tiệm đang nói.

Kỳ Thư suy nghĩ một chút, rồi dịch lại: "Cô ấy hỏi chúng ta có phải là vợ chồng mới cưới đến đây hưởng tuần trăng mật không.”

"Đúng vậy." Tề Vị An gật đầu.

Cô ấy cười vui vẻ, nhìn hai người rồi nói: “Chúc hai người có khoảng thời gian thật ngọt ngào ở nơi đây.”

Kỳ Thư làm phiên dịch cho cả hai rất lâu, nhìn hai người không biết ngôn ngữ của nhau mà hăng say khua tay múa chân trò chuyện.

Tề Vị An đưa tay ra và tạo một vòng tròn lớn, ám chỉ Đấu trường La Mã ở Rome và quảng trường ở Milan, giơ ngón tay cái lên để biểu hiện khen rằng chúng trông thật hoành tráng.

Kỳ Thư không ngắt lời bọn họ, Tế Vị An hiếm khi trở nên vui vẻ và có can đảm để trò chuyện với người lạ như vậy.

Trong một môi trường văn hóa xa lạ, rào cản ngôn ngữ, hầu hết mọi người đều có vẻ ngu ngơ, không ai nghĩ Tề Vị An là "bất bình thường", thậm chỉ có người còn khen anh là thiên tài vì nhìn thấy những bức tranh anh đã vẽ bên lề đường.

Thấy đấy, một số người thông minh tự cho mình là đúng chỉ đứng trong vùng an toàn về tài năng của mình và cười nhạo những khuyết điểm của người khác.

Nhưng kẻ ngốc không bao giờ khinh thường ai, về mặt đạo đức tốt hơn kẻ kiêu ngạo gấp vạn lần.

“Arrivederci!” Cả hai vẫy tay chào tạm biệt người chủ tiệm, rồi rời đi.

“Mai chúng ta đi mua đồ ăn, rồi tự mình làm bữa sáng, anh thấy được không?” Kỳ Thư quay sang hỏi anh.

“Được.” Tề Vị An nắm tay cô, quay trở về căn nhà màu vàng hướng về phía hoàng hôn của bọn họ.

...

"Không, em muốn ngủ ~"

Sáng hôm sau, người nói muốn dậy làm bữa sáng lại nằm lỳ trên giường, gúc vào trong ngực của Tề Vị An.

Kỳ Thư lúc này thật giống như một chú cún con đang duỗi người, anh đã quá quen, Nem Rán ở nhà cũng làm như vậy.

Tề Vị An vuốt tóc cô, hôn lên môi cô một cái, "Ngủ tiếp đi, anh đi mua nguyên liệu về chuẩn bị đồ ăn cho em.”

“Vâng.” Kỳ Thư lại mơ màng ngủ tiếp.

Vùng nông thôn Ý có phần giống với những nước châu Á khác, có ít người trẻ tuổi, có nhiều người già và trẻ em hơn.

Kỳ Vị An đi theo lộ trình ngày hôm qua, được cô chủ tiệm nhiệt tình cho biết chỗ bán rau buổi sáng nằm trên con đường nhỏ ven biển, buổi sáng có rất nhiều ông già bán rau tươi và hải sản ven đường.

Tề Vị An đi về phía cô chủ tiệm chỉ phương hướng, anh muốn mua một ít hải sản, Kỳ Thư hôm qua ăn hơi ít, nửa đêm đói bụng, anh muốn làm vài món hải sản cô thích để cô ăn thật nhiều.

Ở nông thôn không có bản đồ, Tề Vị An đi đường vòng, nhìn từ xa quả nhiên có người dựng sạp trên đường cách đó không xa, vui vẻ đi tới.

"Cứu với!"

"Cứu với!"

Tề Vị nghe thấy ai đó la hét, anh dừng lại và nhìn xung quanh.

Một bà lão tuyệt vọng kêu cứu trên bờ, có một bóng người đang vùng vẫy dưới nước ở dưới cầu.

Có người rơi xuống nước, anh vội vàng chạy tới, bà lão đang lo lắng nói gì đó, anh không hiểu, nhưng anh hiểu rằng mình phải cứu người trước đã.

Tề Vị An bước xuống nước, phát hiện nước khá sâu, vội bơi tới thì phát hiện đó là một bé gái, vội bế cô bé lên bơi trở lại bờ.

Cô bé bị sặc nước, sau khi vỗ nước ra ngoài đã có thể tự thở, không nguy hiểm đến tính mạng, bà lão ôm cháu gái, liên tục cảm ơn.

Anh không hiểu được gì ngoài từ "cảm ơn" của bà ấy. Không biết nói "không có gì" nên chỉ vẫy vẫy tay.

Bà lão nói xong một tràng liền kéo anh, Tề Vị An không biết bà muốn làm gì.

Bà lão kéo quần áo trên người ra hiệu ướt hết, tình cờ bà có quần áo cũ của con trai ở nhà nên đưa về nhà thay một bộ mới, phải chiêu đãi người tốt bụng đến từ nơi xa lạ này.

Tề Vị An tiếp tục vẫy tay, muốn nói "Không có việc gì", anh còn đang suy nghĩ trở về làm bữa sáng cho Kỳ Thư, nhưng cô bé gái cũng đi tới nắm tay anh.

Hai bàn tay ướt đẫm nước, và dính đá, quần áo lạnh ngắt, tóc bết vào mặt một cách đáng thương.

Tề Vị An không còn cách nào khác, cho cô bé dắt tay, theo bà lão về nhà.

Kỳ Thư thức dậy, mặc một chiếc váy hở lưng và đứng trước gương, chiếc váy được mua ở một cửa hàng ở Rome, mặc trông khá vừa vặn.

Cô đang trang điểm trong khi chờ Tề Vị An, nhưng khi cô trang điểm xong, đã một tiếng rưỡi kể từ khi ra ngoài, anh vẫn chưa về.

Thị trấn không lớn, khu trung tâm cũng chỉ có vậy, thôn xóm bên cạnh cũng không lớn, không có lý do gì lâu như vậy không trở về.

Kỳ Thư nhìn ra cửa nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào cả.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Tề Vị An nhưng lại nghe thấy "Số bạn gọi đã tắt", Kỳ Thư đột nhiên trở nên lo lắng.

Ở một vùng nông thôn kém phát triển ở nước ngoài, nếu một người không hiểu ngôn ngữ và không đủ khôn lanh như anh bị lạc thì sẽ thế nào?

Chẳng lẽ anh đã bị lừa? Bị lừa tiền và hϊếp da^ʍ? Bị bắt cóc? Bị kẻ xấu bán cho một nơi nào đó không rõ? Anh bị bắt lao động hay bị bán tim, gan, thận?

Kỳ Thư suy nghĩ đến phát điên, tại sao mình lại ngủ nướng? Tại sao lại để anh mua bữa sáng một mình? Đúng ra khi nãy mình phải đi cùng anh ấy chứ.

Cô vội vàng đi ra ngoài tìm kiếm, hy vọng Tề Vị An vẫn còn ở trong cửa hàng ngày hôm qua, chỉ trò chuyện cùng người chủ tiệm một lát thôi.

Người chủ tiệm lắc đầu nói anh không có ở đây, nhưng cô ấy đã gặp qua anh, bảo anh đi phố ven biển mua đồ ǎn.

Kỳ Thư cảm ơn xong, cô lo lắng quay người định đi ra ven biển, người chủ tiệm lại nắm lấy cô và ra hiệu sẽ dùng xe đạp đưa cô đến đó.

Cô ngồi phía sau xe, vừa nhìn xung quanh vừa trông mong bóng dáng quen thuộc sẽ đột nhiên xuất hiện trên đường.

Đến nơi Kỳ Thư dùng ảnh trong điện thoại di động, hỏi những người lớn tuổi đang mua rau ven đường có nhìn thấy người này không, những người lớn tuổi đều lắc đầu.

Người chủ tiệm hỏi những người quen cũng không tìm thấy gì.

Kỳ Thư hỏi từ đầu đến cuối mà không tìm được bất cứ điều gì, nhưng tất cả các quầy hàng đều tập trung ở đoạn đường này, nếu ở có người phương Đông xuất hiện, thì mọi người không thể bỏ lỡ được.

Kỳ Thư nắm chặt tay, tự nhủ phải bình tĩnh, Tề Vị An ở đây không quen ai cả, chẳng lẽ anh quay lại Milan để tìm hướng dẫn viên du lịch?

Kỳ Thư gọi cho hướng dẫn viên du lịch, và nhận được câu trả lời thất vọng.

Người chủ tiệm an ủi cô đừng lo lắng: “Trong thị trấn của chúng tôi không có nhiều người xấu đâu.”

Đến nhà bà lão, Tề Vị An mặc lại bộ quần áo cũ của con trai bà ấy, tuy là kiểu cũ nhưng vẫn vừa vặn, quần áo được giặt sạch sẽ.

Anh cầm điện thoại di động thì phát hiện nó đã bị dính nước và tắt nguồn, khi đó khẩn cấp nên anh đã quên lấy điện thoại di động ra.

Bà lão tắm rửa sạch sẽ cho cháu gái, rồi chuẩn bị bữa sáng cho Tề Vị An.

Tề Vị An lắc đầu từ chối, anh chỉ đảm bảo đưa người về nhà an toàn, không thể ở lại đây ăn sáng, Kỳ Thư còn đang đợi anh.

"Vợ tôi đang đợi tôi." Tề Vị An cố gắng giao tiếp với bên kia bằng tiếng Anh.

Bà lão rất nhiệt tình nhưng hai người không hiểu tiếng nhau, không hiểu đối phương nói gì.

Tề Vị An nóng lòng muốn nhờ giúp đỡ, nhưng Kỳ Thư không có ở đây và không ai có thể phiên dịch cho anh.

Anh nhìn thấy bức ảnh gia đình trên tủ bên cạnh, anh cầm khung ảnh lên, có ý tưởng, chỉ vào người nam bên trong, sau đó chỉ vào mình, rồi chỉ vào người nữ bên cạnh, rồi chỉ về hướng ngôi nhà nhỏ của họ, chứng tỏ có người đang đợi.

Tề Vị An còn vẽ một vòng tròn trên bụng để chứng tỏ vợ anh đang đói.

Kỳ diệu thay, bà lão đã hiểu.

Bà lão bọc bánh mì phô mai đã chuẩn bị sẵn trong giấy, đặt vào giỏ cùng với hai chai đồ uống rồi đưa cho Tề Vị An.

Tề Vị An lần này không từ chối, anh tạm biệt bà và cô bé, rồi xách giỏ đi nhanh đến quầy hàng trên bãi biển.

Bánh mì có mùi thơm ngon nhưng anh nghĩ mình phải mua cho vợ một ít hải sản, trong đó hàu là ngon nhất.

Đã hơn hai giờ kể từ khi Tề Vị An ra ngoài, Kỳ Thư lo lắng gọi đi gọi lại cho anh, hy vọng có thể nghe thấy tiếng điện thoại được kết nối vào lúc nào đó.

Phải gọi cảnh sát, cô bấm số cảnh sát Ý "112".

“Kỳ Thư.” Tề Vị An nhìn thấy vợ mình, liền lớn tiếng gọi.

Nước mắt Kỳ Thư trực trào ra khi nhìn thấy Tề Vị An, anh vẫn ổn, không bị gì cả, anh vẫn đang mỉm cười một cách vui vẻ với cô.

"Anh đã đi đâu vậy hả?!" Cô ấm ức, lớn tiếng hỏi anh.

"Anh đến bãi biển mua hải sản.”

“Sao lại thay quần áo?”

"Bởi vì anh rơi xuống nước, bà lão đưa quần áo này cho anh thay."

Tề Vị An nhìn thấy Kỳ Thư khóc đến đỏ mặt, vợ anh chắc là tức giận sau khi nhịn đói lâu như vậy, anh nóng lòng không giải thích rõ chuyện đã xảy ra cụ thể.

Chỉ cần anh vẫn ổn, là được rồi, được rồi, Kỳ Thư thầm nghĩ, nước mắt rơi xuống với trái tim nặng trĩu.

“Anh là đồ ngốc à?” Cô tức giận đánh vào ngực anh.

Nhìn thấy nước mắt rơi lã chã của cô, Tề Vị An vừa bối rối vừa đau lòng, anh ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Xin lỗi, xin lỗi, anh là đồ ngốc, đồ ngốc...”