Thị trấn không lớn, ngày hôm sau câu chuyện Tề Vị An cứu bé gái đuối nước được lan truyền, mọi người đều biết rằng có một cặp vợ chồng người châu Á tốt bụng đã đến thị trấn.
Sau khi Kỳ Thư biết được chi tiết, cô ôm Tề Vị An và thưởng cho anh một nụ hôn, quả nhiên, cô đã chọn đúng người.
Người trong thị trấn thành thật hơn cô nghĩ, mọi người đều xem họ là một cặp vợ chồng nên Kỳ Thư cũng không giải thích.
Cô đem điện thoại di động của anh đi phơi khô ở nơi thoáng gió, buổi tối dùng máy sấy thổi qua.
Điện thoại đã bật lên bình thường, hình như không có vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn và tránh tình trạng tắt máy, mất liên lạc xảy ra lần nữa, Kỳ Thư quyết định tặng Tề Vị An một chiếc điện thoại di động mới khi trở về Milan.
Bà lão tìm ra nơi ở của hai người, ngày hôm sau bà cùng cô cháu gái tên Jessica của mình mang theo bữa sáng đến.
Có sự khác biệt về nghi thức giữa các nước với nhau, nhưng tình cảm của mọi người đều giống nhau.
Tề Vị An bỏ lại hai chị em họ, vào bếp học cách làm mì ống và sườn bò nướng để chiêu đãi khách dưới sự hướng dẫn của bà lão.
Để làm quen, Kỳ Thư lấy ra từ bên trong giỏ một chiếc kẹp tóc tặng cho cô bé.
Cô bé liền vui vẻ nhận lấy.
“Cha mẹ em đâu rồi?” Kỳ Thư trò chuyện với cô bé bằng vốn tiếng Ý có chút thành thạo của mình.
"Cha mẹ em đang làm việc trong thành phố, để kiếm nhiều tiền."
Kỳ Thư hiểu nơi này cũng giống như ở nước mình, các thị trấn nhỏ không có cơ hội có việc làm ổn định.
Những người ở đây không kiếm được nhiều tiền chỉ có thể rời quê hương đi làm ở các thành phố lớn, để người già và trẻ em ở lại chăm sóc lẫn nhau.
"Em có anh chị em không?"
"Không ạ.”
“Bao lâu thì họ quay về một lần?”
“Hai tháng, ba tháng.” Cô bé ngượng ngùng nói: “Cha mẹ mỗi lần về đều mang cho em đồ ăn ngon và quần áo đẹp.”
"Họ rất yêu em." Kỳ Thư nói.
Cuộc sống vốn không hề dễ dàng, cha mẹ cô bé đã rất vất vả nhưng vẫn yêu thương con gái mình, cô bé may mắn hơn cô.
“Hai cô gái xinh đẹp, đến giờ ăn rồi.” Tề Vị An đặt đĩa lên bàn rồi gọi họ.
“Cảm ơn anh đầu bếp đẹp trai này.” Kỳ Thư quay lại cười, nói đùa với anh, theo lời thoại của bộ phim xem hôm ở khách sạn.
Sau khi tiễn khách ra về, Kỳ Thư và Tề Vi An cùng lên ban công tầng hai phơi nắng.
Mỗi người một tách trà, cùng ngắm khung cảnh cánh đồng lúa ở phía xa xa.
Sự việc Tề Vị An bị " lạc" ngày hôm qua khiến Kỳ Thư có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ mơ hồ, cô nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói.
"Anh có biết không? Quê em cũng ở một thị trấn nông thôn như vậy. Khi còn nhỏ, thị trấn lớn hơn nơi này một chút, không có đường sắt, chỉ có đường bộ."
Tề Vị An quay lại nhìn cô, chăm chú lắng nghe, anh muốn biết mọi thứ về cô.
"Khi còn nhỏ, cha mẹ em không ở nhà. Em và bà nội đều ở cùng nhau, giống như Jessica và bà của cô bé vậy." Vẻ mặt Kỳ Thư đầy hoài niệm khi nhắc tới bà mình.
“Bà nội sáng nào cũng đưa em đi học, chiều đưa em về, nấu những món em thích nhất.” Kỳ Thư quay sang hỏi anh: “Anh có biết món em thích nhất là gì không?”
“Thịt bò sốt.” Tề Vị An biết rõ.
"Ừ." Kỳ Thư gật đầu, "Nhưng đó không phải là thứ em có thể ăn hàng ngày khi còn nhỏ, bà nội không có nhiều tiền nên hai bà cháu chỉ thường ăn rau trong vườn.” Tay nghề của bà rất tốt, rau cũng có vị rất ngon.
“Có bà nội thật tốt.” Tề Vị An ngậm ngùi, chăm chú nghe cô nói.
"Vào ngày lễ hoặc sinh nhật của em, bà sẽ nấu một bữa thịnh soạn, luôn có thịt bò sốt. Sinh nhật cũng sẽ có mì trường thọ do bà tự tay cuộn, còn có cả trứng."
Khao khát hiện rõ từ sâu trong mắt cô.
“Anh sẽ học và làm cho em.”
Tề Vị An sinh ra đã có tất cả những gì anh muốn, hiện tại anh muốn trao cho Kỳ Thư những gì anh đã có khi còn nhỏ.
Kỳ Thư nhìn anh qua làn sương mờ trước mặt, đều nói rằng bản chất con người không thể chịu đựng được sự cám dỗ, nhưng cô chỉ muốn nhìn vào trái tim mình.
Việc bộc lộ những vết thương, khuyết điểm là một điều cực kỳ nguy hiểm.
Nó mang đến cho những người yêu thương bạn cơ hội để bảo vệ và chữa lành vết thương cho bạn, đồng thời cũng mang đến cho những người không yêu quý bạn có khả năng làm tổn thương và chà đạp bạn.
Và sau khi chia tay, người yêu bạn không còn yêu bạn nữa, liệu anh ta có dùng sự thân mật từng có để làm tổn thương bạn, đâm bạn thật mạnh bởi sự chân thành mà bạn đã để lộ khi yêu nhau?
Kỳ Thư muốn cho anh một cơ hội.
Trước khi lên giường với Tề Vị An lần đầu tiên, cô chưa bao giờ vừa hồi hộp vừa hưng phấn như lúc này, mở cửa trái tim là một quyết định nguy hiểm hơn cả việc mở rộng cơ thể.
"Nhưng em không may mắn như Jessica, cha mẹ em không đối xử tốt với em, họ không yêu thương em."
“Tại sao vậy?” Tề Vị An ngơ ngác hỏi, anh không hiểu.
Chẳng phải việc cha mẹ yêu thương con cái là điều hiển nhiên sao? Ngay cả những chú chó của anh cũng biết cách bảo vệ đàn con của mình.
"Bởi vì em có một đứa em trai, bọn họ chỉ yêu nó, trong mắt bọn họ, em là một kẻ dư thừa." Kỳ Thư bình tĩnh nói, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
Tề Vị An không hiểu ý cô nói, nhưng ngay lập tức phủ nhận câu cuối cùng, "Kỳ Thư không dư thừa, Kỳ Thư là người rất quan trọng với anh.”
“Họ đưa em trai em đến sống ở thành phố lớn, còn em thì để lại cho bà nội. Cả năm họ hiếm khi về thăm em. Đến khi về, cũng hiếm khi nói chuyện với em, cũng không có đồ ăn hay quà tặng như cha mẹ Jessica."
Tề Vị An nắm lấy tay cô, im lặng hiểu hết vấn đề.
"Em trai em có tất cả mọi thứ, quần áo mới, cặp sách mới, đồ chơi mới và truyện tranh, nhưng em không có gì cả."
Nhưng em trai không thích đọc nên ném truyện tranh sang một bên, khi đó Kỳ Thư đã nhặt chúng lên và bí mật giấu đi.
Cô rất thích sách, nhưng khi còn nhỏ cô cũng không có nổi một cuốn sách đàng hoàng.
Đây là lý do tại sao khi lớn cô lại thích đọc truyện tranh thiếu nhi, cô đang bù đắp cho tuổi thơ của mình.
“Thành thật mà nói, em rất ghen tị.” Kỳ Thư thẳng thắn thừa nhận mình không hào phóng chia cha mẹ với em trai mình.
"Anh sẽ mua cho em, anh sẽ mua hết cho em." Tề Vị An xúc động nói, mắt đỏ cả lên.
"Em gọi em ấy là em trai, nhưng em ấy không nhận em là chị gái. Nói không biết em là ai. Em ấy nói em là chị họ của em ấy. Cha mẹ chỉ là cha mẹ của em ấy, không phải của em."
“Sao em ấy có thể nói như vậy?" Tề Vị An cũng có anh trai, nếu nói như vậy với anh, anh sẽ rất đau lòng.
"Nhưng bố mẹ em đều nghe và không phản đối." Kỳ Thư nghĩ có lẽ họ thực sự không muốn có đứa con gái này, họ thực sự hy vọng rằng cô sẽ là "chị họ" con của người thân hoặc bạn bè nào đó.
Cô đã nhiều lần nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của họ hay không, nhưng thật sự đã chắc chắn rằng họ là cha mẹ ruột của cô.
"Bọn họ không thể đối với em như vậy, anh đi tìm bọn họ." Tề Vị An không thể đè nén lửa giận trong lòng, những người đó sao có thể đối xử với Kỳ Thư như vậy? Anh nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học, những kẻ bắt nạt vợ mình.
Kỳ Thư thấy Tề Vị An đỏ bừng mặt tức giận, liền kéo anh ngồi xuống.
"Ngồi."
“Không, anh... Anh phải...”
“Ngồi xuống!”
“Không...”
“Họ đã chết.”
“Cái gì?”
“Bọn họ đã chết rồi.” Kỳ Thư lặp lại câu này, trong lòng có chút xao động.
Tề Vị An lại ngồi xuống.
“Một tai nạn ô tô, em trai đòi đi khu vui chơi. Mỗi tháng nó đến đó một lần, nhưng tháng đó về quê ăn Tết nên không đi. Ở nhà bà nội, cha mẹ sẽ đưa nó trở lại thành phố vào ngày mùng hai Tết.”
Khi Kỳ Thư kể lại sự việc này, cô dường như có thể nhớ lại một chút về đứa trẻ khóc la lớn và lăn lộn trong vòng tay của cha mẹ.
"Bà nội thương em. Em chưa bao giờ được đến thành phố lớn hay khu vui chơi giải trí nên bà xin cha mẹ đưa em đi cùng. Mẹ em lưỡng lự, còn em trai lập tức hét lên: “Con không muốn chị ấy, chúng ta hãy nhanh chóng rời đi đi!”. Sau đó cha mẹ không nói lời nào với em, đi ra ngoài và lên xe."
Tề Vị An ngậm ngùi, nhà họ Tề có một công viên giải trí, khi còn nhỏ, anh không dám chơi với những đứa trẻ khác vì sợ những đứa trẻ khác không thích và bắt nạt nên cha anh đã xây dựng một khu vui chơi giải trí dành riêng cho anh.
Anh muốn đưa Kỳ Thư vào công viên giải trí đó với mình.
"Tuyết rơi vào đúng dịp Tết Nguyên đán. Đường trơn trượt và xe của họ bị mất phanh không dừng lại được, ngã khỏi con đường núi quanh co. Ba người chết tại chỗ. Sự việc thậm chí còn được đưa tin lên báo chí đầu năm đó.”
Cô đã sống thế nào sau khi cha mẹ và em trai qua đời? Có vẻ như không khác gì trước đây. Trong lòng cô có một chút buồn bã không biết vì sao, nhưng nỗi buồn này nhanh chóng tan biến khi cô lớn lên.
Tề Vị An không biết nghĩ như vậy có phù hợp hay không, nhưng anh thực sự rất biết ơn vì họ đã không mang Kỳ Thư đi cùng, để cô được sống sót và an toàn.
"Bà nội thì thế nào? Bà nội tốt bụng quá, anh phải đi thăm bà." Tề Vị An nói.
Kỳ Thư không trả lời anh ngay mà tiếp tục kể lại câu chuyện, "Sau này em phát hiện ra mình rất thông minh, học mọi thứ rất nhanh và không bao giờ quên văn bản nếu thuộc lòng. Có lẽ em hơi tự tin khi nói điều này, nhưng đó là sự thật.”
"Kỳ Thư thật sự rất thông minh." Tề Vị An nói nói chắc chắn, anh biết mình ngu ngốc và sẽ không so sánh mình với Kỳ Thư, nhưng cô rất thông minh so với những người khác.
“Bà em cũng phát hiện ra điều này. Bà bảo em hãy chăm chỉ học tập và vào một trường đại học tốt. Về già, bà vẫn trồng rau và bán rau, giống như những người dân thị trấn bán hải sản này. Bà tiết kiệm từng xu và mong em sẽ có thể học đại học.”
“Bà nội muốn gửi tiểu Kỳ của bà đi học đại học.” Kỳ Thư nhớ lại giọng nói, ngoại hình và nụ cười của bà khiến mũi và mắt cô cay cay.
"Bà ơi, trường đại học tốt nhất có phải ở thành phố H không?"
"Ừ, bà nội vẫn chưa đến thành phố bao giờ."
“Vậy cháu muốn vào trường đại học tốt nhất và đưa bà nội đến thành phố H.” Cô bé Kỳ Thư mười tuổi đã dâng hiến lòng hiếu thảo ngây thơ và chân thành cho bà của mình.
"Được rồi được rồi, bà nội sẽ theo tiểu Kỳ đến thành phố H." Bà nội nửa đầu tóc bạc trắng, nụ cười yêu thương.
“Kỳ Thư giỏi quá, thi đậu rồi." Lời của Tề Vị An và lời của bà nội dường như đồng thời vang lên trong tai cô.
"Ừ, em đã thi đỗ. Ngày khai giảng đại học, bà nội đã cùng em đi đăng ký. Đây là lần đầu tiên hai bà cháu đến thành phố lớn, trường học đại học và đến Quảng trường."
Bà nội rất tự hào về Kỳ Thư, nên chia sẻ cho mọi người trong xóm đều biết tin vui. Chưa kể mười dặm tám trấn cũng không có ai có thể sánh bằng cô, năm đó toàn tỉnh Kỳ Thư chỉ thua hai người khác.
"Bà nội nhất định rất vui vẻ." Tề Vị An biết người lớn tuổi đều yêu thương con cháu như vậy, lúc anh thi đỗ môn toán cấp hai, cha anh đã khen ngợi anh rất lâu.
"Bà rất vui, nhưng bà đã qua đời trước khi em có thể cùng bà có được một cuộc sống tốt hơn."
Kỳ nghỉ đông và hè sau khi tốt nghiệp đại học về nhà là điều mà Kỳ Thư mong chờ nhất. Cô kiếm tiền bằng cách dạy kèm cho trẻ em ở quê nhà trong khi đồng hành cùng bà.
Chỉ một năm sau khi học đại học, bà của cô qua đời, Kỳ Thư luôn im lặng vài tháng trước khi có thể nói chuyện bình thường.
Cô lại trở về nhà sau kỳ nghỉ đông, ngôi nhà cũ không có người ở mà nhếch nhác, trở nên hiu hắt và hoang tàn.
Kỳ Thư bước đến phòng ngủ của bà nội, dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, sau đó chậm rãi ngồi xổm trên sàn nhà lạnh lẽo và lặng lẽ khóc một mình.
Khi cô chín tuổi, cha mẹ cô qua đời, cô cảm thấy chỉ cần có bà nội ở bên, cô vẫn còn một gia đình. Năm mười chín tuổi, bà nội qua đời, Kỳ Thư biết rằng từ nay cô đã là đứa trẻ mồ côi.
Tề Vị An ôm cô vào lòng, đau khổ lau nước mắt cho cô và vỗ lưng cô như một đứa trẻ.
Khi anh gặp Kỳ Thư, cô hai mươi tư tuổi, thông minh, có năng lực, thành đạt và rạng rỡ, anh chưa bao giờ nghĩ cô đã phải lớn lên như thế này.
Anh ước gì cô chỉ là một cô gái lớn lên suôn sẻ, và chưa bao giờ phải chịu đựng những khó khăn này.
Kỳ Thư không biết cô bắt đầu khóc từ lúc nào, đã rất lâu cô đã không khóc từ khi bà nội qua đời.
"Thật đáng thương phải không? Lúc nhỏ cũng cảm thấy mình đáng thương." Kỳ Thư và Tề Vị An nhìn nhau, "Nhưng hiện tại chúng ta không đáng thương nữa."