Sau một hiệp, hai người tuyên bố đình trận, bộ phim cũng đã được chiếu hơn phân nửa.
Kỳ Thư lười biếng dựa vào trong ngực Tề Vị An, hai người đều không dọn dẹp vì cả hai đều biết tối nay sẽ không chỉ có một lần.
Cô nhìn tình tiết trong phim, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền trực tiếp hỏi: "Vị An, với tần suất của chúng ta, lỡ như em có thai thì sao?"
Tề Vị An sửng sốt, anh đầu óc đơn giản, không suy nghĩ nhiều.
Anh thật sự không nghĩ tới chuyện này.
Nếu Kỳ Thư có thai thì sao? Tề Vị An không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến đứa bé của bọn họ, một đứa bé thông minh và xinh đẹp giống Kỳ Thư.
Cô rúc vào trong ngực anh, không thấy được biểu tình của anh, "Sao anh không nói gì?"
Kỳ Thư thừa nhận mình chỉ đang cố ý kiểm tra, mỗi lần họ làm xong cô đều dùng biện pháp phòng tránh.
Từ "có thai" này là thước đo của một mối quan hệ, nó có thể kiểm tra xem mối quan hệ đó nhất thời hay là một tình cảm chân thành lâu dài...
“Đứa bé sẽ giống em hay giống anh?” Tề Vị An có chút lo lắng, nếu con giống Kỳ Thư thì thật tốt, nhưng nếu giống anh...
“Hả?” Kỳ Thư ngước mắt nhìn anh.
Tề Vị An dùng cái đầu kém thông minh của mình phân tích thật kỹ: “Nếu giống em thì sẽ thông minh xinh đẹp, nhưng nếu giống anh thì sẽ gặp nhiều khó khăn. Anh hi vọng đứa bé sẽ giống như em, có nhiều bạn bè và được người khác yêu mến.”
Kỳ Thư hiểu ý của anh, anh lo lắng về việc truyền thừa chỉ số IQ, nhưng trước đó cô đã hỏi, anh không phải bị bẩm sinh, các vấn đề về trí tuệ do tai nạn gây ra sẽ không được di truyền.
“Anh biết có con nghĩa là gì không?"
"Có một gia đình, anh là cha, em là mẹ, anh bảo vệ hai người, kiếm tiền để em tiêu xài.” Trong thế giới của Tề Vị An, chỉ có logic đơn giản như vậy.
Giống như nhà hàng xóm bên cạnh, nếu gia đình anh không xảy ra chuyện thì cũng đã như thế.
Kỳ Thư nghe câu trả lời của anh liền mỉm cười, đúng là cô suy nghĩ quá nhiều, chàng trai ngốc nghếch này của cô không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào chứ đừng nói đến những sự phức tạp xoay quanh việc đó.
"Có một gia đình..."
Kỳ Thư hầu như luôn tỉnh táo, cô tự nhủ rằng mình có tiền để mua nhà, mình có thể tự xây tổ ấm mà không cần trông cậy vào bất cứ người đàn ông nào.
Suy nghĩ như vậy là đúng, ít nhất có thể đảm bảo cho cô có thể tự mình sống một cuộc sống tử tế, không rơi vào vực sâu của tình yêu.
Nhưng vào lúc này, giữa đêm ở nơi xa lạ, bốn chữ này lại gợi lên ước muốn bị đè nén bấy lâu nay của cô, khiến trái tim khép kín của cô mở ra một vết nứt.
Cô đã một mình bước đi quá lâu, chặng đường này có lắm gian khổ, rực rỡ và cô đơn, cô cũng muốn có một gia đình.
Thấy cô không nói gì, Tề Vị An cố gắng nghĩ lại, sao Kỳ Thư đột nhiên hỏi câu này, cô ấy có thai sao? Anh cẩn thận đưa tay sờ bụng cô: “Ở đây có em bé sao?"
Đồ ngốc, sờ nhầm chỗ rồi, đó là dạ dày, tử ©υиɠ để có em bé phải thấp hơn một chút chứ.
Kỳ Thư ôm cổ anh chủ động bắt đầu hiệp thứ hai, “Vẫn chưa.” Nhưng có lẽ trong tương lai sẽ có.