"Chị Thư, nước." Đào Đào rót một cốc nước cho Kỳ Thư.
Cô bưng nước lên uống một ngụm, sau đó tiếp tục, “Anh đã rút ra được công thức toán học này chưa?" Cô hỏi, chỉ vào danh sách dài các công thức phức tạp.
"Tất nhiên là chúng tôi đã suy luận ra. Dựa trên Jobs và Ken, chúng tôi đã thêm tối ưu hóa và có được kết quả hiện tại."
"Nguồn gốc của giá trị theta là bao nhiêu?" Kỳ Thư chống tay lên hông hói.
"Giá trị Theta nằm trong khoảng từ 0,01 đến 0,1."
Cô cười khẩy, "Anh có biết từ 0,01 đến 0,1 có bao nhiêu con số không? Sự khác biệt là một nghìn dặm. Anh đã bao giờ tính toán chi phí cho mỗi lần thử và thử nghiệm sai chưa?"
"Nghiên cứu khoa học cần phải thử và sẽ có thứ sai, các doanh nghiệp sẽ tự biết cách tiêu tiền."
"Chúng ta hỗ trợ họ nghiên cứu khoa học, không phải vô ích. Ít nhất cũng phải có kế hoạch đàng hoàng trước khi thử. Đừng trở thành con cá không đầu trong đại dương tri thức."
...
Cuộc tranh cãi cuối cùng cũng kết thúc, Kỳ Thư thắng nhưng chẳng vui, đối phương làm việc trong viện nghiên cứu nên công khai chế nhạo họ.
Những người làm việc trong phòng nghiên cứu khoa học của các công ty niêm yết, trí óc của họ đã bị ăn mòn bởi tiền và người đầy mùi tiền.
Không phải cô chưa đi học, nghĩ cô không biết toàn bộ kinh phí nghiên cứu khoa học mà họ đăng ký đã được chi vào đầu sao? Mua một ổ cứng và xuất hóa đơn với số tiền hoàn trả gấp mười lần.
Nếu kết quả nghiên cứu khoa học tốt thì đó là việc nhỏ, nhưng nếu mà làm không tốt thì sẽ gây ra một mớ hỗn độn.
"Chị Thư, đừng tức giận. Em mang bữa trưa đến cho chị đây." Đào Đào đặt bữa trưa muộn của cô lên bàn.
"Cảm ơn em." Kỳ Thư cười nói, cô luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc riêng, cô sẽ không trút giận lên người khác, chỉ có những người không đủ năng lực mới làm như vậy.
Thời tiết nóng nực, cô không có cảm giác thèm ăn, hộp cơm trưa ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu vẫn luôn đắt tiền và khó ăn, cô cắn mấy miếng rau luộc vô vị rồi đặt sang một bên, tiếp tục sửa đổi kế hoạch.
Cần đưa ra những bằng chứng hợp lý nhất với những người đó.
...
Tề Vị An nghiêm túc học nấu ăn với đầu bếp Khang, đầu bếp Khang cũng không hỏi, cho rằng thiếu gia nấu ăn cho ông Tề để thể hiện lòng hiếu thảo.
“Đây là loại thịt gì?" Tề Vị An trông như một đứa trẻ ham học hỏi.
"Đây là thịt gân bò. Tốt nhất nên dùng thịt gân bò để làm món bò sốt. Nó có gân, thịt chắc và ăn rất ngon.” Đầu bếp Khang vừa nói vừa vỗ nhẹ miếng thịt lên thớt, phát ra âm thanh.
“Bây giờ có thể cắt được chưa?" Tề Vị An cầm dao, nóng lòng muốn thử.
"Chưa cắt được đâu, thái lát là bước cuối cùng. Thịt bò cần ướp trong gia vị từ 3 đến 5 tiếng để thịt ngấm. Bây giờ đã rửa sạch, thiếu gia có thể bắt đầu ướp."
"Ướp nó như thế nào?"
"Đây là công thức tôi viết, tôi làm từng bước một, thiếu gia hãy học theo.” Đầu bếp Khang dán công thức lên ngăn bếp trước mặt hai người.
"3 cây hồi." Đầu bếp Khang dạy anh cách nhận biết đâu là hoa hồi.
“3 cây hồi.” Tề Vị An cũng làm theo.
"4 lá thơm."
“Bốn chiếc lá thơm." Tề Vệ An lấy đúng số lượng, đặt lại.
"Cắt hành lá thành 6 phần." Đầu bếp Khang làm mẫu với hành lá.
Tề Vị An miễn cưỡng cắt hành lá thành 6 khúc, so với đầu bếp Khang thì độ dài không đều, cắt cũng không được đẹp.
"Không tệ, vẫn nhìn được.” Đầu bếp Khang khích lệ.
Lúng túng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Tề Vị An cũng cho thịt bò vào nấu.
Từ cao xuống thấp vẫn phải mất một giờ để chín, vì vậy Tề Vị An đứng sang một bên nhìn đồng hồ.
Nhà bếp rất nguy hiểm, đầu bếp Khang sợ thiếu gia xảy ra chuyện nên đi theo để xem.
Sau khi thịt bò chín, cho vào tủ lạnh để qua đêm, hôm sau sẽ lấy ra và cắt thành từng lát mỏng. Tề Vị An cho thịt bò nấu nước sốt vào tủ lạnh và tiếp tục học cách nấu mì với đầu bếp Khang.
Khi Tề Văn Triết tan sở về nhà, Tề Vị An liền mang mì mới nấu đến cho ông, bảo ông nếm thử và kiểm tra qua kỹ năng nấu nướng của mình.
Đôi mắt Tề Văn Triết đột nhiên ươn ướt, đứa trẻ của ông đã lớn, biết hiếu thảo với cha và cũng có thể tự nấu ăn được rồi.
Ông cắn một miếng, phát hiện có chút hơi quá chín, nhưng không sao, con trai ông làm, như thế nào ông cũng có thể ăn được.
"Cha, ăn ngon không?" Tề Vị An hỏi.
“Ngon.” Tề Triết Tiên nhấp một ngụm canh rồi gật đầu.
Tề Vị An liền vui vẻ, anh đã có tiến bộ, Kỳ Thư nhất định sẽ càng thích anh, bởi cô thích món thịt bò sốt như vậy mà.
...
Hai ngày này Kỳ Thư phải tăng ca, không có thời gian ở bên Tề Vị An, cô bảo anh đừng đến chỗ cô.
Ban đêm nằm một mình trên giường, cô cảm thấy có chút trống trải. Sao lại như vậy? Không phải trước kia cô cũng chỉ ngủ một mình thôi sao?
Tối thứ sáu, khi Kỳ Thư đang làm việc, Tề Vị An đã đến nhà cô sớm để chuẩn bị bữa tối cho cô.
Ngày hôm qua anh đã hỏi cô mật khẩu cửa nhà, nên bây giờ anh có thể đến bất cứ lúc nào.
Kỳ Thư tạm biệt các đồng nghiệp, chạy về nhà sau giờ làm việc mà không trao đổi thêm bất kỳ câu nói vui vẻ nào.
Cô chưa bao giờ vội vàng như vậy, nhưng hôm nay có người đang đợi cô ở nhà, Kỳ Thư thực sự cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn.
Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, giống như đang làm món ớt chuông xào với thịt bò.
Tề Vị An đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp, Kỳ Thư đặt túi xách sang một bên, nghiêng người qua quầy bar nhìn anh.
Khó trách người phụ nữ nào cũng muốn cưới chồng, cảm giác thật tốt.
Tiếng nấu ăn có chút ồn ào, Tề Vị An không nghe thấy tiếng mở cửa, quay người lại mới phát hiện cô đang nhìn mình.
“Em về rồi!” Tề Vi An tắt lửa, ôm lấy rồi hôn lên mặt cô một cái.
Kỳ Thư nhìn chiếc tạp dề màu hồng anh đang đeo, có hình một chú mèo con. “Cái này từ đầu ra?” Cô rất ít nấu ăn, ở nhà không có nhiều nồi chảo chứ đừng nói đến tạp dề.
Tề Vị An cũng có chút xấu hổ, anh thấy tạp dề của đầu bếp Khang rất đẹp, có nhiều túi, nhưng lại quên mang qua, anh xuống siêu thị dưới lầu mua, chỉ còn lại một chiếc này.
"Mua ở tầng dưới."
"Rất dễ thương."
"Em có đói không? Anh đã làm xong vài món ăn rồi, em có thể thử."
“Được.” Kỳ Thư quay người đi rửa tay.
Anh bưng các món ăn lên bàn, ba món khô một món nước, tất cả đều là những món anh đã học trong mấy ngày qua.
Thịt cua hấp, canh trứng, thịt bò sốt, ớt xanh và khoai tây thái sợi làm mì xào.
Kỳ Thư không khỏi có chút ”nhức nhức cái đầu” khi nhìn lên trên bàn, trứng rán rất vụn, hình dáng không đẹp mắt, ớt xanh chín quá, có chỗ hơi đen, nhưng thế này mới thật sự giống bữa ăn gia đình.
Từ khi bà nội qua đời, cô không nhà cửa, phải sống trong ký túc xá của trường học mấy năm, hiện tại mỗi ngày đều đang nỗ lực làm việc, Kỳ Thư đã lâu không có tự nấu ăn, cũng không có ai nấu ăn cho cô.
Kỳ Thư ăn một miếng mì.
"Như thế nào?" Tề Vị An mong đợi hỏi.
"Độ mềm cứng vừa phải, hương vị rất ngon." Kỳ Thư nhai hai lần và xác nhận.
Đây không phải là một lời an ủi. So với món mì ăn liền súp thả trứng lần trước, đây là một sự cải thiện rất lớn.
“Thử món thịt bò này xem." Tề Vị An đưa cho cô một miếng.
"Ngon lắm."
Kỳ Thư rất thích món thịt bò sốt. Khi cô còn nhỏ, bà nội thỉnh thoảng bỏ tiền ra mua bắp bò ngon về nấu cho cô ăn, một lần như vậy cô có thể ăn mấy ngày.
Có bà nội, tuổi thơ của cô không hề cằn cỗi.
"Sao anh không ăn?” Kỳ Thư chú ý tới Tề Vị An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình.
"Anh cũng ăn." Tề Vị An phục hồi tinh thần lại. Anh muốn cô giống như Nem Rán vậy, được ăn thật nhiều.
Cuối tuần hai người không đi đâu, Tề Vị An không thích đi chơi, Kỳ Thư cũng không muốn ra ngoài, nên chỉ quanh quẩn ở nhà.
Chứng nghiện truyện tranh của Kỳ Thư kéo tới, cô đã đọc hết sáu cuốn trong bộ truyện Thiên Thiên xuất bản lần trước nhưng giờ cô vẫn muốn đọc lại.
Kỳ Thư nói với Tề Vị An, "Em đi giải quyết một số công việc."
“Vâng." Tề Vị An biết không nên ảnh hưởng tới công việc của vợ mình, "Sẽ mất bao lâu?"
"Ba tiếng." Kỳ Thư cảm thấy nhiêu đó miễn cưỡng đủ.
Tề Vệ An tính toán thời gian buổi tối đi ngủ, đúng giờ, liền gật đầu, "Được."
Kỳ Thư lẻn nhanh vào thư phòng, đóng cửa lại, một mình ngồi trên ghế lười trong khu đọc sách, cầm truyện tranh của Thiên Thiên lên tận hưởng niềm vui.
Những con vật nhỏ trong truyện tranh rất dễ thương, đặc biệt là chú chó Nem Rán này, lông xù và tròn trịa như chiếc nem chín.
Nem Rán ở nhà ăn thức ăn cho chó, ngơ ngác ngẩng đầu lên, chủ nhân không biết ở đâu, mấy ngày nay bảo mẫu vẫn luôn cho nó ăn.
Người giúp việc cho Nem Rán ăn rồi nhìn về hướng phòng thiếu gia trên lầu hai, cửa đã hai ngày không mở, chắc hẳn thiếu gia lại nhốt mình rồi.
Bọn họ đều biết hoàn cảnh của thiếu gia, thiếu gia sợ người lạ, không muốn nói chuyện với người khác.
Trong hai năm qua, kể từ khi bà vào làm thiếu gia thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài câu ít ỏi với bà.
Ông Tề và cậu cả rất yêu thương thiếu gia, luôn bảo họ hãy cho thiếu gia thời gian và không gian riêng, đừng làm phiền cậu ấy.
Thiếu gia thường tự mình vẽ tranh trong vài ngày không ra ngoài và sẽ gọi điện cho họ khi có chuyện gì cần.
Vì vậy, cả nhà Tề không ai phát hiện ra thiếu gia đã “đi lạc” hai ngày, bắt đầu sống cuộc sống thường xuyên xa nhà.
Tề Vị An ngồi trong phòng khách, lấy ra một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số và bắt đầu vẽ, ghi lại cuộc sống tình cảm của hai người.
Anh cầm bút lên nhưng cảm thấy mọi thứ đều rất hạnh phúc, mỗi giây phút ở bên cạnh Kỳ Thư đều rất vui, không biết chọn ra cái nào là đặc biệt hạnh phúc.
Anh nghĩ đến chuyện tối qua, không khỏi có chút phản ứng.
Tề Vị An sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, không nghĩ ngợi nữa, cô đang làm việc nên anh không được quấy rầy cô vào lúc này.
Lần này anh không sử dụng phong cách hoạt hình mà là phương pháp vẽ hiện thực, phác họa hai người trên bảng vẽ, anh nằm dưới Kỳ Thư, môi ngậm lấy đôi gò bông no đủ trên cơ thể cô, tay vuốt ve trên làn da trắng...
Trong tranh, Kỳ Thư nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, trên mặt có chút ửng hồng, trong khi cơ thể như đang nỗ lực lên xuống.
Tề Vị An mở tài khoản mạng xã hội của mình, nhưng cảm thấy không muốn cho ai xem bức tranh này.
Mặc dù nhân vật được phác họa rất đơn giản và không thể nhìn thấy ngoại hình thật của cả hai nhưng anh biết rằng đó là anh và Kỳ Thư.
Anh không muốn chia sẻ nó với người khác.
Tề Vị An vẽ thêm một bức khác, trong đó vẽ hai nhân vật hoạt hình đang ngủ cùng nhau trên giường, Kỳ Thư đá chăn, đá anh ra mép giường, thân hình to lớn của anh bị ép vào một góc giường, nhưng anh vẫn không quên giúp cô một tay đắp chăn lên người.
Tề Vị An thêm văn bản, đăng hình ảnh lên. "Ngủ tư thế tốt."