Ai Thích Một Kẻ Ngốc

Chương 15: Không Còn Cô Đơn

“Có kết quả rồi à?” Kỳ Thư hỏi, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

"Chưa có. Một trong các thông số sai, tôi phải chỉnh lại." Anh ta nhấn Enter.

"Thời gian dự kiến có bị trì hoãn không?"

"Nếu thức khuya thì có thể không."

"Tinh thần rất đáng khen ngợi." Kỳ Thư vỗ nhẹ một cái vào vai anh ta.

"Đào Đào, kết quả kiểm tra cho đến nay thế nào?"

"7/10 chức năng của từng mô-đun độc lập đã được thử nghiệm. Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy vấn đề gì. Việc kiểm tra 3 mô-đun còn lại dự kiến sẽ hoàn thành trước khi nghỉ làm vào thứ sáu."

"Được, tiến triển rất tốt."

"Sau đó việc gỡ lỗi tổng thể sẽ được hoàn thành, chúng ta chỉ cần một chút thời gian nữa để trở nên linh hoạt." Đây là kết quả của sự chăm chỉ làm việc của Đào Đào.

Kỳ Thư gật đầu, "Được rồi, đừng gây áp lực cho bản thân quá, nếu có thắc mắc hãy báo cáo kịp thời." Cô nói với những người còn lại trong đội.

"Vâng, chị Thư."

"Ding~dingding~" Điện thoại trong túi áo Kỳ Thư reo lên.

"Xin chào.”

"Cô Kỳ, bữa ăn cô gọi đã được giao tới.”

“Được, tôi xuống ngay.” Cô vội vàng đi xuống sảnh công ty.

Trung tâm R&D đã nhận nhiệm vụ vào đầu năm và thống nhất sẽ đưa ứng dụng vào hoạt động vào đầu năm sau thời gian thử nghiệm.

Nhưng thị trường luôn thay đổi, để tạo ra những sản phẩm tốt trên thị trường Internet không phải là điều dễ dàng, nếu chỉ muốn nổi tiếng, bắt kịp xu hướng và được nhiều người biết đến thì một đội ngũ chỉ vài người cũng có thể làm được một ứng dụng nhỏ.

Một khi thói quen sử dụng của người dùng đã hình thành thì rất khó thay đổi, người dùng thà đợi một ứng dụng có lỗi được tối ưu hóa còn hơn là dễ dàng chuyển sang sản phẩm khác cùng loại.

Vì vậy, sếp lớn đưa ra yêu cầu thay đổi kế hoạch ban đầu.

Sản phẩm của họ chỉ cần tràn vào thị trường cùng lúc với sản phẩm của các nhóm công ty khác, người dùng sẽ thử và so sánh.

Kỳ Thư tự tin vào sản phẩm của mình, có thể thắng bằng chất lượng.

Tất cả nhân viên trong toàn bộ trung tâm R&D hiện đang làm việc ngoài giờ, dự kiến công việc cường độ cao như vậy sẽ kéo dài trong 45 ngày, với tư cách là cấp trên, Kỳ Thư phải làm tốt công tác xoa dịu mọi người.

Cô gọi bữa trưa và trà chiều cho mọi người ở một nhà hàng nổi tiếng gần đây, thức ăn căn tin ăn đã ngán, ăn nhà hàng vẫn sẽ ngon hơn.

Kỳ Thư nhờ cô gái ở quầy lễ tân giúp mình xách bốn túi đồ lớn lên.

"Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ. Tôi đã gọi bữa trưa cho mọi người. Nào, ai đến trước được phục vụ trước."

"Cảm ơn chị Thư."

"Cảm ơn chị.”

Mọi người đều cất tài liệu trong tay, quay cái cổ cứng ngắc cùng đi ăn trưa.

Kỳ Thư lấy một hộp sushi có cá tuyết và một chai nước cam, sau đó quay người đi vào văn phòng tiếp tục làm việc.

Trong khi cấp dưới của cô bận rộn thì cấp trên như cô, đương nhiên phải bận hơn.

Hàn Kỷ Dao chưa ăn trưa, nói có chút việc, liền đi ra ngoài, là nói chuyện với ông chủ lớn.

“Hãy nhìn vào lợi nhuận của thị trường."

Ông Hà đã nói những lời mơ hồ như vậy rất nhiều lần.

"Sếp Hà, thị trường không phải là thứ mà những nhân vật như chúng tôi có thể kiểm soát, nhưng nỗ lực của mọi người là có thật."

“Đó là một công việc khó khăn nhưng là một cơ hội tốt để phát triển.”

Hàn Kỷ Dao đã trải qua quá nhiều từ khi làm nhân viên cấp thấp đến cấp cao hơn như ngày hôm nay, từ trợn mắt chán ghét đến bây giờ không hề bối rối, sẵn sàng nói ra ý kiến của mình.

"Rất khó để các đồng đội của tôi ở trung tâm R&D phải làm thêm giờ mỗi ngày. Một số người đã có gia đình. Đội trưởng Kỳ đã ở công ty được ba ngày rồi.”

"Kỳ Thư?"

"Đúng, người đã phát biểu tại diễn đàn hội nghị thượng đỉnh năm ngoái."

Ông Hàn nghĩ đến đứa cháu trai hai mươi tám tuổi nhà mình, mấy ngày trước, em gái nhờ ông giúp xem có người nào phù hợp hay không, ông cảm thấy cô gái này phù hợp a, “Kêu cô Kỳ vào văn phòng tôi.”

“... Vâng.” Hàn Kỷ Dao đang thuyết phục ông, không biết tại sao lại thành người đi gọi cô vào.

“Kỳ Thư, sếp Hà muốn gặp em.” Anh ấy gõ cửa phòng làm việc của cô, trực tiếp đi vào.

Kỳ Thư nhìn vẻ mặt của anh, hỏi: “Cuộc trò chuyện thế nào?” Cô cười, ngay từ đầu cô đã biết anh đi đâu.

“Không khả quan.” Hàn Kỷ Dao không bất ngờ, lắc đầu nói.

“Cũng không sao, mắc quá chịu khổ một chút vậy.”

“Ừm.”

“Ông ấy gọi em vào làm gì?” Kỳ Thư nuốt miếng sushi cuối cùng, nhấp một ngụm nước, cuối cùng cũng ăn xong.

“Anh không biết, có lẽ cũng không phải việc gì nguy cấp.”

“Vâng.” Cô gật đầu, đi đến văn phòng trên tầng cao nhất.

“Sếp Hà, sếp cho gọi tôi.”

“Cô Kỳ, ngồi đi.” Ông Hà nhìn cô một cái, rất tốt, cho dù tăng ca trong ba ngày nhưng vẫn không lộ vẻ mệt mỏi.

“Sếp Hà, đội ngũ của chúng tôi tuần này có tiến triển rất tốt. Để tôi báo cáo cho ông."

"Được, cô nói đi."

"10 mô-đun chức năng đều đã bước vào giai đoạn thử nghiệm. Việc thử nghiệm dự kiến sẽ hoàn thành trong tuần này. Hiện tại đã hoàn thành 70% và tỷ lệ vượt qua hiện tại là 98%..."

Rất tốt, logic rõ ràng và lời nói trôi chảy.

Ông đã xem qua lý lịch của cô, tên Kỳ Thư, gần hai mươi lăm tuổi, không cha mẹ, là sinh viên top đầu tốt nghiệp Đại học P.

Với độ tuổi phù hợp, ngoại hình và chỉ số IQ cao, nếu thành với cháu trai ông nhất định gen của thế hệ tiếp theo của gia đình em gái sẽ được cải thiện hơn nữa.

“Nghe nói cô đã mấy ngày không về nhà nghỉ ngơi sao?”

"À, đúng vậy, thời gian gấp rút, nhiệm vụ lần này có phần nặng nề, mọi người đều đang cố gắng." Kỳ Thư cũng nhân cơ hội để nói một chút, mong tiền thưởng của mọi người có thể sẽ được nhiều hơn.

“Người nhà cô có lo lắng lắm không?”

Gia đình, có phải là Tề Vị An không? Đây là cái tên duy nhất hiện lên trong đầu cô. "Tôi sống một mình và vẫn tập trung vào công việc. Sự nghiệp đối với tôi rất quan trọng."

"Ừ." Ông Hà gật đầu, cô còn độc thân không có bạn trai và rất có trí hướng.

"Sếp Hà, tôi một mình không sao, nhưng Lưu Hương và kỹ sư Lý ở bộ phận chúng tôi đều đã kết hôn. Lưu Hương phải vừa đi làm vừa chăm sóc con gái, rất vất vả. Tối nào con cô ấy cũng gọi video và nói rằng rất nhớ mẹ.”

“Tội như vậy?”

“Vâng.” Kỳ Thư gật đầu, nói thêm vào, “Chúng tôi dự định sẽ thúc đẩy hoạt động vào cuối tháng 8. Đây đúng là quý 3. Thấy mọi người đều làm việc chăm chỉ, sếp có muốn khích lệ và thay đổi một chút tiền thưởng hàng quý không ạ?"

Biết quan tâm đến đời sống của nhân viên cấp dưới, rất có trách nhiệm, ông Hà càng chắc chắn lựa chọn của mình.

“Ừ, tôi nên làm vậy.” Ông gật đầu, “Trước tiên tôi sẽ ấn định mức lương quý 3 cho mỗi người. Nếu thị phần vượt quá 70% thì sẽ được cộng thêm hai tháng nữa.”

"Tôi thay mặt cho những người bạn của tôi ở trung tâm R&D gửi lời cảm ơn đến sếp Hà rất nhiều."

Tinh thần của Kỳ Thư liền phấn chấn, tuy không biết tiền cho đến khi nhét vào túi mọi người là bao nhiêu nhưng ít nhất có lời hứa miệng vẫn tốt hơn là không có gì.

Ông Hà nhìn bóng dáng Kỳ Thư rời đi, lấy điện thoại di động ra gọi cho em gái mình.

...

Tề Vị An ở nhà vẽ truyện tranh được năm ngày, đột nhiên cảm thấy có chút bất an.

Anh đã năm ngày không gặp vợ mình rồi, năm ngày liền rồi! Kỳ Thư nói rằng đang bận làm việc và sẽ đón anh sau giờ làm việc, nhưng cô bận đến mức thậm chí còn không thể nghỉ làm.

Không biết vợ có được ăn ngon, ngủ ngon hay có tự đắp chăn cho mình không.

Kỳ Thư hắt hơi, hôm qua cô đá chăn ra, ôm gối ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc cả đêm, liền bị điều hòa làm cho nhiễm lạnh.

Tề Vị An không muốn cô phải vất vả như vậy, bài báo nói người đàn ông để vợ của mình lo tiền bạc là một người đàn ông không tốt, mấy ngày trước anh đã nhờ luật sư kiểm kê tài sản đứng tên mình và định giao hết cho cô.

Tuy nhiên, anh không biết rằng toàn bộ tài sản đứng tên mình có rất nhiều, thủ tục chuyển nhượng các tài sản cũng khác nhau.

Tề Vị An gửi tin nhắn cho Luật sư Giang để thúc giục anh ta.

Kỳ Thư xoa mũi, cuối tuần không thể ở lại được nữa, cô cần nghỉ ngơi.

Cô chuyên nghiệp và có trách nhiệm, nhưng cô cũng không phải là người sắt đá, sự nghiệp dù quan trọng đến đâu, thân thể bị tổn hại cũng không còn giá trị.

Vừa rồi ông Hà hỏi cô có phải gia đình đang lo lắng cho cô không, cô chợt nhận ra mình không còn cô đơn nữa.

Cô không còn chỉ ở công ty và ở nhà, nhà cô không còn tối tăm lạnh lẽo nữa, có người đang chờ đợi, lo lắng cho cô.

"Tối nay em muốn ăn mì xào và thịt sườn kho tiêu." Kỳ Thư gửi tin nhắn cho Tề Vị An, cô phát hiện ra rằng người đàn ông ngốc này của mình thực sự có tài nấu ăn.

Anh từ không biết gì đến bây giờ có thể làm được nhiều món.

Sau khi nhận được tin nhắn, mắt Tề Vệ An sáng lên, cô cuối cùng cũng có thời gian gặp anh, anh muốn nấu cơm cho cô ăn.

Tề Vị An từng sợ mình không làm tốt trách nhiệm, nhưng nấu ăn đã giúp anh tự tin hơn, và Kỳ Thư khen ngợi anh rất nhiều.

Bây giờ anh đã nấu ăn rất chuyên nghiệp, nếu không biết nấu thì sẽ học ngay, học rất nhanh.

Tề Vị An đặt cọ vẽ xuống và thu dọn ba lô, năm bước để có thể dành cuối tuần cùng vợ.

Mỗi lần đến nhà Kỳ Thư, anh đều mang theo một thứ gì đó, bao gồm tượng nhỏ, bảng vẽ, một bộ quần áo để thay, một chiếc máy cạo râu điện...

Anh dần lấp đầy mọi ngóc ngách trong nhà Kỳ Thư bằng đồ đạc của mình, xây dựng một tổ ấm tình yêu nhỏ dành cho hai người họ..

Năm giờ chiều, Tề Vị An đứng trong căn bếp "tình yêu" và chụp ảnh gửi cô. "Cơm canh đã nấu xong. Khi nào Kỳ Thư mới về nhà?"

Kỳ Thư tắt máy tính và bộ não đang làm việc của mình, nhanh chóng đi xuống lầu, anh chàng ngốc của cô đang đợi cô ở nhà.