"Buổi tiệc chia tay tối nay của Mẫn Tuệ cậu đừng đến trễ đó."
“Đã biết.” Kỳ Thư trả lời tin nhắn của bạn thân trong lúc đang nằm trong vòng tay của Tề Vị An.
Khi học đại học, cô đã gặp Lâm Hân trước rồi đến Mẫn Tuệ, cả ba dần trở thành bạn bè.
Cô và Mẫn Tuệ vốn không phải là cùng một tính cách, ban đầu cả hai chỉ là mối quan hệ "nhạt như nước cất" trong xa hội, họ không gặp nhau thường xuyên nhưng vẫn giữ liên lạc.
Khi đó, cách gọi "nhạt như nước cất” không phải vì Lâm Hân và Kỳ Thư không thường xuyên chơi với cô ấy, mà vì Mẫn Tuệ giống như một đứa trẻ ngoan, không thể thích nghi với môi trường xã hội phức tạp.
Mẫn Tuệ có bảy người anh chị em, do năm bà mẹ khác nhau sinh ra, mẹ Mẫn Tuệ chỉ có một cô con gái này.
Kỳ Thư và Lâm Hân không thể nào can thiệp vào chuyện gia đình của người khác, họ chỉ hay nghe Lâm Hân phàn nàn: "Cảm thấy bất công với cuộc đời của mình, cùng tức giận vì không thể cãi lại."
Cô ấy luôn muốn làm việc chăm chỉ để thoát khỏi gia đình đầy hỗn loạn của mình, nhưng mẹ dạy cô ấy phải ngoan ngoãn nghe theo.
Mối quan hệ của hai người các cô trở nên thân thiết hơn là khi Kỳ Thư khuyên Mẫn Tuệ nên thay đổi cuộc sống, cô đã một lần thẳng thừng tuyên bố: “Cậu cứ như thế thì chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi.”
Không ngờ đó lại là bước ngoặt lớn trong cuộc đời của cô ấy.
Mẫn Tuệ nghe theo và mạnh dạn từ chối cuộc hôn nhân bị cha sắp xếp như thể cô ấy là một công cụ, sau khi lấy được bằng học lên tiến sĩ, cô ấy đã đưa mẹ đi cùng, không còn dựa vào ai, tự mình thoát khỏi xiềng xích của gia đình bên nội.
Ngay cả một người phụ nữ nhẫn nhịn như mẹ của Mẫn Tuệ cũng biết cách chống cự vì hạnh phúc của con gái mình.
Kỳ Thư không khỏi mất mát khi nghĩ đến bản thân mình đã từng nói: “Bố mẹ không thương con.”
Cô chưa kịp chìm đắm trong nỗi buồn thì đã bị cơn mưa nụ hôn ướŧ áŧ rơi xuống.
Tề Vị An hôn lên mặt cô, liếʍ láp vành tai của cô.
"Em có hẹn một người bạn đi ăn tối, quên nói với anh. Tối nay anh có thể ăn một mình được không?" Kỳ Thư ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh.
Bữa tối đã được sắp xếp vào tuần trước, cô đã gặp anh nhiều lần như vậy, lại không nhớ tới chuyện này.
Vợ của anh có rất nhiều bạn nhưng anh chỉ có cô ấy. Tề Vị An muốn giả vờ hào phóng nói “Không sao”, nhưng lại không giấu được thất vọng trong lòng.
“Có phải là người bạn ở quán bar không?" Tất cả đàn ông đều theo bản năng từ chối những người bạn đưa vợ của mình đi những nơi xấu.
"Phải.”
“Anh không thích cô ấy.” Tề Vị An thản nhiên nói, bày tỏ ý kiến của mình.
Kỳ Thư liền nhớ lại lần đầu tiên cô dẫn Tề Vị An đến gặp Lâm Hân, chẳng trách anh có ấn tượng không tốt với cô ấy như vậy.
"Lâm Hân không phải như anh nghĩ đâu, cô ấy là một cô gái rất tốt bụng. Đây là lỗi của em, lần sau em sẽ giới thiệu cô ấy với anh lần nữa." Kỳ Thư vừa nói, vừa đưa tay xoa đầu anh.
“Có đến Sx Lounge nữa không?” Tề Vị An không thích nơi đó, rất nhiều người đàn ông nhìn chằm chằm vào Kỳ Thư, đều muốn cướp vợ của anh.
"Không, lần này chúng em đi ăn ở nhà hàng, một nhà hàng bình thường." Mẫn Tuệ cũng không thích quán bar, vì vậy bọn họ chọn một địa điểm im lặng để cùng dùng bữa.
Tề Vị An vùi mặt vào ngực cô, không muốn nói chuyện.
"Hôm nay thực sự không phải là thời điểm thích hợp để đưa anh đến đó, nếu anh lo lắng thì em khi đến nhà hàng sẽ chụp ảnh cho anh xem." Kỳ Thư xoa xoa đầu anh, có cảm giác như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Khi nào em về?"
"10 giờ, em hứa sẽ có mặt ở nhà lúc 10 giờ."
"Cho anh biết địa chỉ, anh sẽ tới đón."
“Anh không biết lái xe, không cần...” Kỳ Thư nhìn anh, thấy mặt anh bí xị, liền hết cách: "Được rồi, vậy anh ở nhà nhớ ăn cơm đúng giờ, sau bữa tối đến đón em."
Tề Vị An hôn vào cổ của Kỳ Thư một lúc, cô phải năn nỉ khó khăn lắm mới dứt ra được.
Lúc sau cô thay đồ, mới phát hiện để lại dấu hôn, liền chọn kiểu áo cao cổ, tuyệt đối không được để cô nàng bạn thân lắm lời Lâm Hân kia nhìn thấy.
...
“Chúc mừng bạn của chúng ta.” Kỳ Thư ôm Mẫn Tuệ, vỗ lưng cô ấy.
Vượt qua sương mù và tìm được hướng đi, lối thoát mới cho cuộc đời.
"Cảm ơn cậu, Thư Thư." Mẫn Tuệ rừng rưng nước mắt.
Cô thừa nhận sự hèn nhát của mình, nhưng hai người bạn này đã không ghét bỏ mà không ngừng động viên, cỗ vũ, nhờ vậy cô mới có dũng khí để có được một cuộc sống khác.
"Này, được rồi, hai người có thể đừng buồn nôn như vậy được không?"
Lâm Hân ra vẻ như chán ghét, nhưng cả người đều biết cô ấy mới là người mềm yếu nhất.
"Cậu đã chuẩn bị các thứ để nhập học chưa?"
"À, mình đã gặp người hướng dẫn rồi. Cô ấy là người Đài Loan, sẽ giúp mình làm quen với môi trường mới."
"Cậu sống ở đâu?"
“Dì mình mấy năm trước có mua một căn nhà, sau khi dì chuyển đến Đức, căn nhà bị bỏ trống nên bán cho mình với giá rẻ.”
“Không phải dì ấy và mẹ của cậu có mối quan hệ không tốt sao?” Lâm Hân nhấp một ngụm canh, bộ dáng như đang uống rượu.
"Không phải, vì khi đó mẹ mình theo cha mình nên dì phản đối. Khi mẹ mang thai, bà có cơ hội công khai gả vào nhà họ Mẫn, nhưng mẹ mình nói sẽ không làm mất mặt cha. Hơn nữa bà ấy không muốn tiền bạc hay địa vị, dì mới mắng mẹ là người không tỉnh táo." Mẫn Tuệ ngậm ngùi nói.
"Mẹ mình khi mang thai tâm trạng không tốt, bà có ác cảm với dì, nói dì tuổi còn nhỏ đừng nghĩ đã biết rõ hơn, bà có thể tự lo liệu mọi việc. Hai người cãi nhau, dẫn đến mối quan hệ không tốt. Mình đoán lúc đó dì rất cứng gắn, sau khi mẹ sinh ra mình hai người đã gặp nhau một lần."
"Dì cậu bán căn nhà đó giá bao nhiêu?"
"Nói bán chứ thật ra là rẻ như cho, còn chưa bằng tiền nửa năm thuê nhà.” Mẫn Tuệ buồn buồn nói: “Mẹ mình phải mất nửa cuộc đời mới nhận ra rằng đàn ông không bằng chị em. Đáng tiếc, nửa cuộc đời của mẹ đã trôi qua rồi."
Mẫn Tuệ rất ngưỡng mộ dì, bà là người có sự phân biệt rõ ràng giữa yêu và ghét.
"Mẹ mê lầm, trước đây con cũng mê lầm." May mắn thay, bạn bè vẫn chưa từ bỏ cô.
“Tỉnh dậy không bao giờ là quá muộn." Kỳ Thư giơ cốc trà lên ra hiệu cho ba người chạm vào.
Hai người này lại như vậy, Lâm Hân không thể chịu đựng được nữa, "Trò chơi trẻ con sao? Thậm chí không có nổi chén rượu?"
"Bà cô của tôi ơi, lần nào cậu cũng uống nhiều, bọn mình phải vất vả lắm mới cõng cậu về đến nhà."
Nỗi buồn vơi đi một chút, bọn họ cùng bật cười.
"Alo? Vâng..." Mẫn Tuệ có điện thoại, ra hiệu phải ra ngoài nghe.
Lâm Hân nhìn Kỳ Thư, ánh mắt rơi xuống xương quai xanh của cô với ý nghĩ xấu xa.
Môi sưng mọng, vết đỏ trên xương quai xanh và vết bầm tím không rõ ràng trên đầu gối, tất cả đều không thoát khỏi tầm mắt của cô ấy.
Kỳ Thư bị Lâm Hân nhìn đến nổi da gà.
"Nói cho tớ biết, tối qua cậu đã làm gì?"
"Tối thì có thể làm gì? Ngủ thôi."
"Một mình ngủ hay hai mình ngủ?"
“Thì hai...” Kỳ Thư biết rõ không thể giấu được cô bạn thân này.
“Với ai?” Lâm Hân trong mắt lóe lên tia vui mừng, bạn thân là “tiểu trinh nữ” gần hai lăm năm nay, cuối cùng cũng có người hốt rồi.
"Người đàn ông cơ bắp ở phòng tập? Khách hàng đã gửi nước hoa cho cậu? Hay giám đốc điều hành của doanh nghiệp nhà nước?"
“Không ai cả.” Kỳ Thư đưa mắt sang chỗ khác.
"Không lẽ là... người đàn ông ỉu điệu chuyên làm tóc cho cậu?"
"Không." Nhìn thấy suy đoán của cô ấy càng ngày càng kỳ quái, Kỳ Thư đành phải tự mình nói. “Người mình mang đến quán bar lần trước.”
"Tên ngốc đẹp trai đó?" Lâm Hân ngạc nhiên.
“Đừng nói thế.” Kỳ Thư có chút khó chịu khi Tề Vị An bị nói như vậy.
Khi nhìn thấy Tề Vị An trong quán bar, thoạt nhìn Lâm Hân đã bị sốc, trông anh hơi ngốc nghếch.
“Xin lỗi, ý mình không phải vậy. Có thật là anh ta không?”
“Ừ.” Kỳ Thư bình thản thừa nhận.
"Thư Thư, cậu cũng thật giỏi, nếu như tiểu tử vô tội như vậy rơi vào tay cậu, cả đời cũng không thoát ra được, cậu cũng biết hại đời con người ta lắm đấy.”
“Tớ không làm gì anh ấy cả.” Kỳ Thư cười cười, ra vẻ vô tội nói.
“Còn nói chưa làm gì?” Lâm Hân kéo cổ áo cô, "Chỉ ăn mà chưa kịp chùi mép thôi phải không?"
Cô kéo lại áo, hai mắt nhìn đông nhìn tây.
"Sao, khả năng của em trai ngốc đó thế nào?"
“Đừng...”
"Giấu làm gì? Nói cho mình một chút đi."
"Được, khá tốt." Kỳ Thư trộm nuốt nước miếng một cái.
"Cậu yêu anh ta à? Hay chỉ chơi đùa thôi? Mình nhớ cậu từng nói thích đàn ông trưởng thành và trầm tính mà." Lâm Hân hỏi, tiêu chuẩn chọn bạn đời và người được chọn hiện tại có sự khác biệt quá lớn.
Mình có yêu Tề Vị An không? Kỳ Thư suy nghĩ về vấn đề này.
Cô là người nắm quyền tuyệt đối trong mối quan hệ này, nhưng rõ ràng thân dưới của cô đã hoạt động nhanh hơn trái tim.
Có tương lai với một người đàn ông kém mình hai tuổi không? Bọn họ có thể bền lâu không?
“Này, cậu đang nghĩ gì thế?” Lâm Hân đưa tay quơ ra trước mắt cô.
"À..."
“Mình về rồi.” Mẫn Tuệ đẩy cửa vào sau khi nghe điện thoại, “Thủ tục nhập học có vấn đề, mình cần phải giải quyết gấp...”
"Đi thôi, chúng mình đưa cậu về."
Thanh toán xong, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
"Kỳ Thư.” Tề Vị An đứng dưới gốc cây, vẫy tay với cô, tay kia cầm theo áo khoác.
Lâm Hân nhìn thấy, "Ồ, anh ta kìa."
Tại sao mình lại bỏ quên anh ấy chứ? Kỳ Thư thấy anh mới nhớ ra.
“Kỳ Thư, có lạnh không.” Tề Vị An ân cần khoác áo lên vai cô, ban ngày khá nóng, nhưng ban đêm vẫn có chút se lạnh.
Mẫn Tuệ nhìn hai người với vẻ mặt mờ mịt.
"Để em giới thiệu với anh, Mẫn Tuệ, Lâm Hân, người anh đã gặp qua, là bạn của em. Tề Vị An, bạn trai của mình."
"Xin chào." Tề Vị An vui vẻ chào hỏi hai người, Kỳ Thư bằng lòng giới thiệu anh với bạn bè, anh phải cư xử thật tốt, không được để cô mất mặt.
Kỳ Thư không hề lừa dối anh, đây là một nhà hàng yên tĩnh, thỉnh thoảng phát ra những bản nhạc nhẹ nhàng chứ không phải quán bar ồn ào.
"Xin chào."
"Chào, chúng ta lại gặp nhau."
"Để mình tiễn cậu ra xe." Kỳ Thư nói với Mẫn Tuệ.
"Không cần, mình tiễn cậu ấy thôi. Hai người nhanh chóng về nhà đi." Lâm Hân nói, rồi ghé vào tai cô thì thầm: "Đêm xuân đáng giá ngàn vàng."
"Lâm Hân tiễn mình được rồi, cậu nhớ chú an toàn."
...
Sau khi về nhà, Kỳ Thư nhìn chằm chằm Tề Vị An, nghĩ tới câu hỏi khi nãy của Lâm Hân.
Bài báo nói khi một người phụ nữ nhìn bạn, cô ấy muốn bạn hôn cô ấy, Tề Vị An không ngần ngại liền đi tới hôn lên môi cô.
Ở độ tuổi trẻ trung sung sức, cả hai đều không biết điều độ là gì.
Tề Vị An khắc ghi câu nói "Ba bước bắt vợ" của bậc thầy tình cảm vào lòng, anh đã lén học thêm về "AV" và mang lại cho cô sự thỏa mãn tuyệt đối.
Kỳ Thư ban ngày đỡ eo, ban đêm vẫn không có nhận thức, để Tề Vị An muốn làm gì thì làm.
Ham muốn đốt cháy lý trí, cô cũng quên mất câu trả lời cho câu hỏi của mình.